Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 465

“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!” Nội thường hầu nói. “Người này thân thể khoẻ mạnh, thiên phú và nội tình đều khá tốt nên mới có thể sống sót… Thần đã bảo thái y cứu chữa cho hắn.”
“Rất tốt.”
Lưu Thương không ngại mở miệng tán thưởng khiến nội thường hầu trong lòng vui như muốn nở hoa.
Lưu Thương lại nói: “Phải đảm bảo hắn còn sống sót, không tiếc bất cứ giá nào.”
“Tuân lệnh.”
“Những người đã chết đều được trợ cấp theo quy định.” Lưu Thương nói.
“Tuân lệnh.”
Việc nghiên cứu cửu diệp của Thần Đô là chuyện cơ mật, không để cho người khác biết. Lần này cũng không ngoại lệ.
Nội thường hầu cẩn thận rời khỏi thư phòng, đưa mắt nhìn quanh rồi đi về một hướng khác.
Trong thư phòng, trạng thái tinh thần của Lưu Thương trở nên sung mãn hơn trước mấy lần.
“Trảm kim liên vẫn có thể sống sót, vậy khai diệp thì sao?”
Bước kế tiếp vẫn cần bọn hắn tiếp tục thử nghiệm. Đã chắc chắn trảm kim liên có thể sống thì có thể dựa vào điểm này để gia tăng số lượng người sống sót.
Dùng đan dược cũng được, mà bí thuật cũng được, sau khi sống sót lại bắt đầu khai diệp trở lại.
Lưu Thương nhìn thoáng qua bốn chữ trên bàn: Nhất Thống Vạn Tộc, trong lòng hào hùng vạn trượng.
“Chờ trẫm lên cửu diệp, mười cái U Minh Giáo trẫm cũng không để vào mắt.”
Ma Thiên Các, trong Đông Các.
Sau khi Lục Châu lĩnh hội Thiên thư xong bèn chậm rãi đứng dậy.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư đã bão hoà.
“Sư phụ, dưới chân núi có người đưa đồ tới, nói là đưa cho người.” Chiêu Nguyệt xuất hiện ngoài cửa Đông Các.
“Vật gì?”
“Một cái túi, bên trong… hình như có một quyển sách và ít bánh ngọt.”
Bánh ngọt?
Lục Châu nổi lòng hiếu kỳ. Mấy năm qua đám nghiệt đồ này chẳng đứa nào chịu làm bánh ngọt cho hắn ăn. Từ khi các nữ đệ tử Diễn Nguyệt Cung đến đây hắn mới có bánh ăn.
“Trình lên.”
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt cẩn thận đẩy cửa phòng bước vào. Thấy sư phụ đứng bên cửa sổ, nàng đặt túi đồ lên bàn, bày bánh ngọt ra.
Lục Châu xoay người lại, thấy trên bàn đặt một quyển sách trông khá đặc thù bèn kinh ngạc bước tới.
Quyển sách đặc thù này chính là Thiên Thư Khai Quyển.
[Ting ! thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển, quyển hạ, có hợp thành Thiên Thư Khai Quyển hay không?].
Thông báo của Hệ thống đã chứng minh suy nghĩ của Lục Châu.
Lục Châu không vội vàng hợp Thiên thư lại mà đặt nó xuống, nhìn về phía mấy mẩu bánh phục linh bên cạnh.
Chiêu Nguyệt nở nụ cười ấm áp: “Thì ra là lục sư muội đưa tới.”
Bánh phục linh là một trong những loại bánh ngọt mà Diệp Thiên Tâm thường xuyên làm nhất. Lúc trước khi nàng còn ở trên núi vẫn thường làm bánh này cho sư phụ ăn. Cũng nhờ thủ đoạn này mà Diệp Thiên Tâm được ban thưởng Đa Tình Hoàn mà nàng vẫn luôn ao ước.
Không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mà Diệp Thiên Tâm còn nhớ rõ điều này.
Chỉ là, Cơ Thiên Đạo bây giờ đã không còn là Cơ Thiên Đạo của năm đó.
Lục Châu không thích bánh phục linh, thế là phất tay nói: “Ngươi mang về ăn đi.”
Chiêu Nguyệt nghi hoặc nói: “A? Đây là bánh ngọt do lục sư muội hiếu kính người, đồ nhi sao dám.”
“Khẩu vị vi sư không tốt lắm.” Lục Châu tuỳ tiện bịa đặt một cái cớ.
Chiêu Nguyệt nghe vậy bèn khom người nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ.”
Ngoài mặt nàng nói tạ ơn nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho sư phụ. Sư phụ khẩu vị không tốt… nghe nói người lớn tuổi đều như vậy, chẳng lẽ đại nạn thật sự sắp đến rồi sao?
Đoạn thời gian này ngoài tu luyện ra Chiêu Nguyệt cũng có quan tâm đến tin tức bên ngoài. Hiện nay lời đồn phát tán khắp nơi, nàng lo lắng cũng rất bình thường.
Huống chi người lo lắng cho Lục Châu đâu chỉ có mình Chiêu Nguyệt. Các đồ đệ khác, thậm chí cả Lão Niên Các đều thường xuyên thảo luận nên ứng đối ra sao khi chính đạo đến vây công.
Cầm bánh phục linh trong tay, Chiêu Nguyệt nói: “Còn có một phong thư.”
“Vi sư đã biết.”
Chiêu Nguyệt không dám tiếp tục lưu lại, bèn cung kính khom người rời khỏi phòng.
Lục Châu cầm thư lên, mở ra đọc. Bên trong viết:
“Gửi sư phụ trên cao, đồ nhi Diệp Thiên Tâm được nhị sư huynh nhờ vả nên mang đồ vật đến Ma Thiên Các cho người. Nhị sư huynh trúng cổ thuật, vì muốn phá giải nên đã tự trảm kim liên, nay huynh ấy đang bị kẹt trong Huân Hoa Mộ, tĩnh dưỡng điều tức để khai diệp một lần nữa. Nhị sư huynh bảo đồ nhi nhắn với người huynh ấy vẫn mạnh khoẻ. Nghiệt đồ bất hiếu Diệp Thiên Tâm xin bái lạy.”
Đọc xong thư, Lục Châu nhíu mày. Nguyên khí trong tay rung động, bức thư bị thiêu cháy chỉ trong khoảnh khắc.
Như vậy phương pháp trảm kim liên có thể thực hiện được?
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống. Nhớ lại lời đồn trước đây, Lục Châu lắc đầu lẩm bẩm. “Đồ cố chấp.”
Ngu Thượng Nhung vẫn hệt như lúc nhỏ, rất quật cường. Cho dù gặp phải sự tình gì cũng chỉ im lặng tự mình giải quyết, không nhờ đến ai.
Hiện tại phe chính đạo tổ chức liên minh đồ ma, muốn vây công Kim Đình Sơn.
Lục Châu vốn định triệu tập Lão Niên Các để thảo luận về chuyện Ngu Thượng Nhung trảm kim liên nhưng nghĩ lại, nếu việc này truyền đi chỉ gây thêm bất lợi cho Ma Thiên Các. Hơn nữa người thành công trảm kim liên còn rất ít, giá trị tham khảo chưa nhiều. Nếu lý luận đã truyền đi khắp thiên hạ vậy cứ chậm rãi chờ đợi kết quả đi thôi.
Đúng lúc này…
Chư Hồng Cộng đứng bên ngoài sân viện, khom người nói: “Đồ nhi Chư Hồng Cộng bái kiến sư phụ!”
“Vào đi.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra cảnh trí bên ngoài.
Chư Hồng Cộng đẩy cửa bước vào, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi có tin tức tốt.”
“Nói đi.”
“Mấy ngày nay đồ nhi ở bên chỗ thất sư huynh, đã moi ra được không ít tin tức liên quan đến thuỷ tinh cầu ký ức.” Chư Hồng Cộng hân hoan lộ ra vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Lục Châu quay đầu nhìn Chư Hồng Cộng, thản nhiên nói: “Nói nghe xem.”
Khi Chư Hồng Cộng còn ở trên Mãnh Hổ Sơn, núi dựa vững chắc nhất của hắn chính là Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai ẩn trong bóng tối giúp Chư Hồng Cộng không ít lần, hai người cũng khá thân thuộc, Chư Hồng Cộng moi được tin tức từ trong miệng hắn cũng không có gì lạ.
“Thất sư huynh nói huynh ấy không biết chỗ cụ thể của thuỷ tinh cầu, có thể nó đang ở Nhung Tây hoặc là Nhung Bắc. Thuỷ tinh cầu ký ức là do người tự mình phong ấn, huynh ấy không cách nào biết rõ.” Chư Hồng Cộng nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
“Tiếp tục.”
“Thất sư huynh còn nói, rất nhiều chuyện không giống như chúng ta đã nghĩ. Huynh ấy không sợ bị hiểu lầm, không sợ phải gánh trách nhiệm, dù sao huynh ấy cũng đã quen rồi.” Chư Hồng Cộng nói. “Sư phụ, tại sao đồ nhi lại cảm thấy thất sư huynh cứ xem chúng ta là đồ đần vậy nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận