Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1816: Chân thân đến

Lục Châu cất kỹ rồi nói: “Lão phu tự có phân tấc.”
Đoan Mộc Điển lách mình đến bên người Đoan Mộc Sinh, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử, nếu ngươi sợ hãi thì theo ta đi. Đến Đôn Tang, ta có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Đoan Mộc gia không lùi bước, tham sống sợ chết không phải là tác phong của Đoan Mộc gia.”
Đoan Mộc Điển sửng sốt, sau đó cười ha hả vỗ vai hắn nói: “Không hổ là thiên tài của Đoan Mộc gia ta.”
Đoan Mộc Sinh trầm mặc không nói. Đoan Mộc Điển lại vỗ vai hắn lần nữa: “Ngươi thật sự không sợ?”
“Từ khi gia nhập Ma Thiên Các, ta chưa từng sợ hãi một lần.”
“…Tốt.” Đoan Mộc Điển thở dài nói, “Kỳ thực ta cũng không sợ hãi, nếu có lựa chọn, ta thà rằng lưu lại.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu nhìn lên. Vốn cho rằng Đoan Mộc Sinh sẽ khịt mũi coi thường, nhưng hắn lại gật đầu nói: “Ta có thể hiểu được, lấy đại cục làm trọng.”
Nếu để Đoan Mộc Điển làm nội ứng trong Thái Hư thì cũng là một biện pháp tốt. Đoan Mộc Sinh hắn không phải là kẻ ngốc.
Nghe được câu này, trong lòng Đoan Mộc Điển khẽ động, sau đó quay đầu nói với mọi người: “Bảo trọng.”
“Tiền bối bảo trọng.” Đám người khom người hành lễ.
[Ting ! đệ tử Đoan Mộc Sinh thoả mãn điều kiện xuất sư, ban thưởng 10.000 điểm công đức.].
[Xin hỏi có xuất sư hay không?].
[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp càng nhiều điểm thưởng cho sư phụ.].
Đến nay, mười vị đệ tử Ma Thiên Các chỉ còn lại Tiểu Diên Nhi và Hải Loa là chưa xuất sư.
Trăm năm trôi qua, tất cả đệ tử đều không còn là những thiếu niên thiếu nữ năm xưa nữa. Có lẽ đã đến lúc nên để các nàng xuất sư rồi.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi mặc niệm: “Xuất sư.”
[Ting ! đệ tử Đoan Mộc Sinh thành công xuất sư.].
[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên, sử dụng thẻ này sẽ ngẫu nhiên nhận được một đạo cụ trân quý.].
[Sau khi xuất sư, Đoan Mộc Sinh thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái, truyền đạo thụ nghiệp. Hạn mức đồ tôn cao nhất: ba người.].
[Dạy dỗ Đoan Mộc Sinh không thu hoạch được điểm công đức.].
Lục Châu không sử dụng Thẻ Ngẫu Nhiên mà hạ lệnh: “Tiếp tục lên đường.”
Hoàn cảnh nơi này không thích hợp để nghỉ chân. Đoàn người Ma Thiên Các bay về phía Đại Uyên Hiến.
Đoan Mộc Điển trở về phù văn thông đạo, quang hoa loé lên, không đến năm phút sau hắn đã trở về Đôn Tang.
Tâm tình Đoan Mộc Điển không tệ, khoan thai phi hành ngắm cảnh xung quanh. Vừa trở lại sân viện, hắn đột nhiên nhìn thấy trên ghế lắc giữa sân có một người đang ngồi.
Hai mắt Đoan Mộc Điển trừng to: “Điện chủ?!”
Trên ghế lắc, hư ảnh như thuỷ lãng tựa hồ cũng rất thích thú lắc tới lắc lui. Hắn lim dim mắt hưởng thụ, có vẻ rất thoải mái.
Thấy hắn không nói gì, Đoan Mộc Điển lập tức đi tới trước mặt hắn, quỳ một gối xuống nói:
“Không biết Điện chủ giá lâm, Đoan Mộc Điển không kịp tiếp đón từ xa.”
Hư ảnh của Điện chủ từ từ hoá thực, trên đầu đội vương miện, thân mặc trường bào màu vàng, cả người toát ra thánh quang nồng đậm.
Không biết qua bao lâu, Điện chủ mới mở miệng nói bằng giọng nhu hoà chậm rãi: “Hình như ngươi đã rời đi rất lâu.”
“Ta tìm lại được toạ kỵ thất lạc năm xưa, trong lúc tâm tình vui vẻ đã đến Nam Sơn tìm kiếm thức ăn, đáng tiếc lại tay không mà về.” Đoan Mộc Điển nói.
“Ừm.” Điện chủ mở mắt, chậm rãi đứng lên. “Đứng lên rồi nói.”
“Đôn Tang rất tường hoà yên ổn, không biết Điện chủ giá lâm là có việc gì phân phó?” Đoan Mộc Điển hỏi.
Điện chủ cất bước đi đến cổng sân viện, nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ rồi hỏi: “Ngươi vào Thái Hư bao lâu rồi?”
“Đã hơn 20.000 năm.” Đoan Mộc Điển nói.
“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Điện chủ thở dài một tiếng, “Bây giờ tu vi ngươi là bao nhiêu Mệnh Cách?”
Đoan Mộc Điển thành thật đáp: “Hai mươi tám Mệnh Cách.”
“Thọ mệnh gần 170.000 năm… ngươi còn rất trẻ nhỉ.”
“Đa tạ Điện chủ khích lệ.”
Điện chủ xoay người nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Điển: “Gần đây có tu hành giả nào đến gần Thiên Khải Chi Trụ không?”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Có. Nhưng đều bị ta đuổi đi. Một đám không biết trời cao đất rộng cũng dám ngấp nghé Thiên Khải Chi Trụ. Chỉ cần có ta ở đây, ngoại nhân đều không được phép đến gần dù chỉ một bước!”
Điện chủ nhìn Đoan Mộc Điển, khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi sân viện.
Thân ảnh hắn hoá thành hư ảnh như thuỷ lãng, chập trùng bất định. Thánh quang biến mất, hắn hoá thành một luồng khói xanh tan biến ở chân trời.
Lúc này Đoan Mộc Điển mới thở phào một hơi.
Hắn đi về phía ghế lắc, đưa tay sờ vào tấm đệm rồi thì thào: “Còn nóng?”
Trong lòng lập tức hốt hoảng: “Là chân thân!”
Tại khu vực trung tâm bí ẩn chi địa, Đại Uyên Hiến.
Đám người Ma Thiên Các bay ròng rã năm ngày trời vẫn không nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ, bèn đáp xuống rừng cây nghỉ ngơi, nhân cơ hội củng cố tu vi.
Trong rừng, Lục Châu nhìn đám người rồi nói: “Trăm năm trong cổ trận, tu vi các ngươi tịnh tiến không ít. Nơi này là Đại Uyên Hiến hung hiểm bậc nhất, bản toạ cần phải hiểu rõ tu vi của các ngươi. Bắt đầu từ Vu Chính Hải đi.”
Vu Chính Hải khom người nói: “Đồ nhi ngu dốt, chỉ mới mười chín Mệnh Cách.”
Ngu Thượng Nhung đáp rất thẳng thắn: “Đồ nhi thập tam diệp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Sau thập diệp, mỗi khi khai một diệp tương ứng với sáu Mệnh Cách.”
Đoan Mộc Sinh nói: “Đồ nhi thập nhị diệp.”
“Ngươi có lực lượng suy bại hộ thể, có thể so với chân nhân. Sau khi được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, tốc độ tăng tiến sẽ lại càng nhanh.” Lục Châu khích lệ.
Đoan Mộc Sinh được sư phụ khen, trong lòng vui như nở hoa: “Đa tạ sư phụ!”
Minh Thế Nhân nghiêm trang nói: “Sư phụ, đồ nhi mười tám Mệnh Cách.”
Lục Châu nhìn hắn không rời mắt, im lặng một lúc rồi nói: “Thật sự chỉ có mười tám Mệnh Cách?”
“Tứ sư huynh, sư phụ có kính chiếu yêu đó, huynh thành thật trả lời đi.” Tiểu Diên Nhi làm mặt quỷ chọc hắn.
Minh Thế Nhân gật đầu: “Ta nói thật mà… Ách, cái gì mà kính chiếu yêu, cửu sư muội đang mắng ta có phải không?”
Tiểu Diên Nhi cười hì hì.
Lục Châu cao giọng: “Nghiêm túc.”
Minh Thế Nhân ủ rũ nói: “Đồ nhi giống đại sư huynh, mười chín Mệnh Cách.”
Lục Châu gật đầu, thiên phú của Minh Thế Nhân vốn không tệ, lại được kích hoạt hạt giống Thái Hư đầu tiên nên vượt qua đa số mọi người cũng là hợp tình hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận