Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 31: Lâm Hồ Bang

Lời nịnh bợ như vậy mà cũng dám nói?
Phụt.
Tiểu Diên Nhi thực sự nhịn không nổi nữa liền phì cười.
Thấy sư phụ vẫn tỏ ra đoan chính nghiêm túc, nàng vội vàng áp chế tiếng cười lại.
Lại sợ hắn trách cứ, nàng quay người đi che miệng lại… nhịn không được, nàng dứt khoát cười thành tiếng, che miệng đổi thành ôm bụng.
Trên mặt Mộ Dung Hải vừa tràn đầy xấu hổ vừa tràn ngập nghi hoặc.
Đang nói chủ đề nghiêm túc như vậy, sao nàng ta cười được?
“Không cần để ý đến nó. Nói tiếp đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Mộ Dung Hải bị Tiểu Diên Nhi ngắt lời, không biết làm sao tiếp tục giọng điệu nghẹn ngào, đành dùng lại giọng bình thường nói: “Lâm Hồ Bang này là một môn phái không hề tồn tại, trước khi ra tay bắt cóc Từ gia, bọn chúng đến nghiên cứu địa hình ở An Dương, cả đám có hơn ba mươi người.”
“Làm sao ngươi biết?”
Đối phương nếu như đã nguỵ trang thành một môn phái, rõ ràng là không muốn để người khác biết.
Nhưng sao Mộ Dung gia có thể biết được thông tin này dễ dàng như vậy? Rất là mâu thuẫn.
Mộ Dung Hải khẽ giật mình, lộ vẻ xấu hổ.
“Nói.”
“Thực không dám giấu giếm, trong số các con tin bị bắt cũng có người của Mộ Dung gia ta.”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Vô sỉ!”
Lục Châu đưa tay ngăn nàng lại, nói: “Rất tốt, ngươi trả lời không tệ.”
“Cầu lão tiên sinh giơ cao đánh khẽ. Ta xin cam đoan với ngài, từ nay về sau sẽ không đối địch với Từ gia nữa.” Mộ Dung Hải cúi người nói.
Lục Châu chậm rãi xoay người.
“Còn một vấn đề cuối cùng. Ngươi có thể truy tung vị trí con tin không?”
Mộ Dung Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ý của vị tiên sinh trước mắt này rõ ràng là muốn đi trêu chọc đám người đó nha!
“Chuyện này… chuyện này…”
“Hửm?”
“Có thể…” Mộ Dung Hải cúi đầu, đành thành thật trả lời.
Loại phương pháp truy tung cấp thấp này tên là tu hành ấn ký, đại tu hành giả vốn chẳng thèm sử dụng tới. Lâm Hồ Bang nếu có chỗ dựa là tu hành giả cường đại, không thể nào không nhìn thấu thủ đoạn này.
Nói cách khác, đối phương cố ý để lộ tin tức.
Mã tặc bắt cóc con tin vì cầu tài, vậy Lâm Hồ Bang làm ra cạm bẫy này là vì muốn cái gì?
“Về thôi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Gia gia, con đỡ người.” Tiểu Diên Nhi nhảy đến bên cạnh Lục Châu.
Lục Châu vừa đi hai bước bỗng dừng lại, chỉ vào Mộ Dung Hải: “Đưa hắn đi cùng. Đừng quên lấy lại lệnh bài của hoàng thất.”
Mộ Dung Hải kinh ngạc đờ ra.
Hắn muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng Lục Châu đã kiên quyết quay đi, dường như không cho hắn một cơ hội từ chối nào.
Hắn dám phản kháng sao?
Mộ Dung Hải ngoan ngoãn cùng Vương Phú Quý đi theo sau lưng Lục Châu.
“Gia gia, lệnh bài hoàng thất đây rồi.”
“Cất kỹ.”
“Long văn này thật là đẹp.” Tiểu Diên Nhi cầm lệnh bài thưởng thức.
Lục Châu mỉm cười: “Đây là long văn đặc biệt chỉ có trên lệnh bài của hoàng thất, dùng để phân biệt thật giả. Con cất đi, đừng có rêu rao quá mức.”
Phịch!
Mộ Dung Hải hai chân nhũn ra ngã xuống mặt đất.
Trên trán hắn túa đầy mồ hôi, hai tay cũng run rẩy theo.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc quay đầu lại hỏi: “A, ngươi bị làm sao vậy?”
“Lệnh bài… đó… là… là thật?”
“Nói nhảm.”
Tiểu Diên Nhi cất lệnh bài vào trong ngực áo rồi chạy đến bên cạnh Lục Châu.
Sau lưng truyền đến tiếng của Vương Phú Quý: “Mộ Dung Hải, mau đứng dậy đi nha! Ngươi đang ngồi trên một đống sình kìa!”
Đi được nửa đường.
Lục Châu bỗng nhiên dừng bước nói: “Diên Nhi, gửi phi thư cho sư huynh con, nói rằng nếu có tu hành giả thân phận không rõ tới gần Kim Đình Sơn, giết không luận tội.”
“Tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi không khỏi rùng mình.
Một khắc này, nàng cảm nhận được trên người sư phụ đang tản ra sát khí.
Từ khi đánh lui thập đại cao thủ, trên người sư phụ luôn có một loại khí tức rất quỷ dị.
“Sáng sớm mai dẫn theo Mộ Dung Hải, chúng ta tìm cách cứu viện tộc nhân của con.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, chắp tay nói: “Tạ ơn sư… gia gia!”
Từ phủ.
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu như thường ngày, theo thói quen mở giao diện Hệ thống ra xem, nhìn điểm công đức hiện có.
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 3 Thẻ Nghịch Chuyển].
“Thẻ Nghịch Chuyển không đáng tiền sao?”
Lục Châu lập tức cảm thấy dường như mình đã bị Hệ thống hố. Trước đó hắn mua trong Thương thành, một tấm Thẻ Nghịch Chuyển tốn đến 500 điểm công đức. Bây giờ dùng 50 điểm rút được một lần 3 tấm, đây không phải là hắn bị hố thì là gì?
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, thu hoạch được 5 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng].
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.].
“Rút thưởng.”
[Ting ! tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.].
Lục Châu lắc đầu.
Thôi xong. Lại dính độc.
Cái cảm giác bị câu ‘cảm ơn đã tham gia trò chơi’ chi phối lại tới nữa rồi.
Khắc chế bản thân, không được rút.
Nếu rút mười lần vẫn không được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển thì chẳng khác nào đã lỗ.
“Sử dụng.”
Lục Châu sử dụng hết ba tấm Thẻ Nghịch Chuyển.
Hắn nhìn xuống giao diện Hệ thống:
[Tuổi thọ còn lại: 5.309 ngày.].
“Ba tấm tăng 1.000 ngày?”
Lục Châu còn nhớ rõ tấm Thẻ Nghịch Chuyển đầu tiên tăng 310 ngày, những tấm sau đó đều tăng 300 ngày, bây giờ lại là 333 ngày một tấm.
“Thú vị.”
Hắn cảm thấy cơ bắp toàn thân đã khá hơn nhiều.
Tuy tu vi còn thấp nhưng nội tình của bộ thân thể này vẫn còn.
Trong lúc đang nghi hoặc.
Lục Châu cảm thấy mắt mình hình như nhìn tốn hơn trước, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào trông lấp loáng như mặt biển.
Hả?
Hắn dụi dụi mắt.
Tất cả khôi phục lại bình thường.
“Chẳng lẽ đây chính là lực lượng phi phàm của Ba Quyển Thiên Thư?”
Phải làm sao mới sử dụng được năng lực này? Hệ thống đã từng nhắc nhở hắn, phương thức tu hành Ba Quyển Thiên Thư hoàn toàn không giống với các loại công pháp khác. Nói cách khác những kinh nghiệm và tâm đắc trước kia của Cơ Thiên Đạo đều trở thành không đáng một xu.
Hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Lục Châu mở giao diện Thiên Thư ra, tiếp tục đọc.
Sáng hôm sau.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi, Mộ Dung Hải và Vương Phú Quý cùng họp mặt ở trong viện.
“Gia gia, người lại trẻ hơn rồi.”
“Nói linh tinh.”
Nha đầu này vốn từ rất nghèo nàn, chỉ biết dùng mỗi câu đấy để nịnh nọt.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Mộ Dung Hải, dẫn đường.”
Mộ Dung Hải làm thủ thế, từng đạo năng lượng yếu ớt quấn quanh cánh tay hắn rồi bỗng nhảy nhót, tan biến vào trong thiên địa.
“Từ đây đi về phía Bắc mười dặm.”
“Mười dặm?”
Có thể đem Từ gia bắt cóc, lại chỉ tập kết ở nơi cách đây mười dặm. Rõ ràng đám tu hành giả này không sợ có người đến cứu.
Nếu thật sự có liên quan đến bọn ác đồ, để Diên Nhi đến đó hình như có chút không ổn.
Hay là mặc kệ?
“Gia gia, người đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì. Lên đường thôi.”
“Vâng.”
Vương Phú Quý không có tu vi nên hắn ở lại Từ phủ trông coi.
Lục Châu, Tiểu Diên Nhi và Mộ Dung Hải đi về phương Bắc.
Phía Bắc cách thành An Dương mười dặm.
Tại Thanh Dương sơn trại.
“Hẳn là nơi này.” Mộ Dung Hải chỉ về dãy núi phía trước nói.
Ba người đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn Thanh Dương Sơn.
“Nơi này là Thanh Dương sơn trại, ấn ký không thể sai được. Tu hành giả của Lâm Hồ Bang hẳn đều đang đóng tại nơi này.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Diên Nhi, đi cứu người.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười giảo hoạt.
Nàng bước từng bước hướng về phía Thanh Dương sơn trại.
“Phạn Hải cảnh bát mạch… tuổi còn nhỏ đã có thành tựu như thế, thật là hiếm thấy.” Mộ Dung Hải sợ hãi than.
Chính lúc nà,.
Một đám tu hành giả trong Thanh Dương Sơn toát ra khỏi rừng cây.
Bọn hắn ngự kiếm phi hành, hành động rất đồng đều, tựa hồ đã sớm đợi sẵn ở đây.
Xoẹt.
Xoẹt.
Trong chớp mắt, hơn mười tên tu hành giả đã ngăn trước mặt nhóm người Lục Châu.
“Chờ các ngươi thật lâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận