Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1812: Hải thượng sinh minh nguyệt

Quang mang loé lên, đám người Ma Thiên Các biến mất, không bao lâu sau đã xuất hiện trên một mảnh thảo nguyên xanh mướt.
Trên thảo nguyên có vô số hung thú đang lao đi, tiếng bước chân rầm rập truyền tới.
Lục Châu chợt nhớ tới một chuyện bèn hỏi: “Đoan Mộc Điển, có người đi trước lão phu một bước, được Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than tán đồng. Nếu vậy có lẽ hắn cũng từng đến Thiên Khải Chi Trụ khác, người này có đến chỗ ngươi chưa?”
Đoan Mộc Điển rơi vào trầm tư. “Để ta nhớ lại xem.”
Lát sau, Đoan Mộc Điển gật đầu nói: “Hàng năm đều có rất nhiều tu hành giả muốn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, nhưng đa số đều rất yếu kém, ngay cả đến gần cũng không được chứ đừng nói tới tán đồng. Nhưng mà…”
“Hai mươi năm trước, có một đội ngũ tu hành giả đã vào trong Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.”
Mọi người quay đầu nhìn Đoan Mộc Điển.
Lục Châu hỏi: “Là người trong Thái Hư?”
“Không giống. Nếu là người Thái Hư sẽ thông báo trước cho ta một tiếng.”
“Ngươi cho phép bọn hắn đi vào?” Lục Châu hỏi.
Đoan Mộc Điển lúng túng nói: “Ta có thể không trả lời câu hỏi này không?”
“Không được.”
Đoan Mộc Điển đành thở dài nói: “Hành vi của người này rất quỷ dị. Rõ ràng không phải người trong Thái Hư lại có thể cầm lệnh bài Thái Hư. Ta cho rằng thập điện tự phái người tới, chỉ có thể đồng ý cho bọn hắn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ. Đáng tiếc là bọn hắn đều không được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Chỉ có thế?”
“Thế thôi.” Đoan Mộc Điển đáp, “Chức trách của ta là thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ và hạt giống chứ không phải đắc tội thập điện.”
“Không phải ngươi vừa nói bọn hắn không đến từ Thái Hư?” Cách nói này của Đoan Mộc Điển đúng là rất mâu thuẫn.
“Là trực giác của ta mà thôi, không dám chắc chắn. Nếu bọn hắn đến từ cửu liên thì hẳn đã bộc lộ tài năng từ lâu.”
Đoan Mộc Điển nhìn sang đám người, hy vọng Ma Thiên Các biết chút ít manh mối. Nhưng ai nấy đều lắc đầu, biểu lộ không biết có nhân vật bậc này.
Lúc này Lục Ly bỗng nói: “Thiên hạ lớn như vậy, không thiếu điều lạ. Nhân loại rất đông đúc, mỗi vùng đất xuất hiện một vài nhân tài cũng là điều dễ hiểu.”
“Nói cũng đúng.” Đoan Mộc Điển gật đầu.
Lục Châu nói: “Người thần bí khó lường này đã được Thiên Khải Chi Trụ ở Thôn Than tán đồng.”
Đám người lập tức sửng sốt. Đoan Mộc Điển cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Ly nói: “Có lẽ đây là chuyện tốt. Thiên hạ rối loạn, quần hùng nổi lên, thời đại này cần có nhiều cường giả quật khởi. Nói không chừng chúng ta cũng có dịp gặp bọn hắn.”
“Bọn hắn đi đường bọn hắn, chúng ta đi đường chúng ta. Mặc kệ đi.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu dẫn theo đoàn người Ma Thiên Các bay về phía Thiên Khải Chi Trụ, đến cách trăm dặm mới hạ xuống để Triệu Hồng Phất khắc hoạ phù văn thông đạo, những người khác thì điều tra tình hình bốn phía.
Tầm nhìn trên thảo nguyên rất thoáng đãng, một màu xanh bát ngát kéo dài đến tận chân trời, mà ở giữa thảo nguyên chính là Thiên Khải Chi Trụ sừng sững khổng lồ, trông vô cùng nổi bật.
Đoan Mộc Điển nói: “Lão Lục, đưa ngươi tới Tác Ngạc xong, ta sẽ không thể đi cùng ngươi đến Đại Uyên Hiến.”
“Vì sao?” Lục Châu hỏi.
“Đại Uyên Hiến là nơi quan trọng nhất, cũng là nơi thánh hung hội tụ, cực kỳ nguy hiểm.”
“Ngươi sợ hãi?”
“Ta thì sợ gì.” Đoan Mộc Điển đáp, “Ta rời khỏi Đôn Tang quá lâu, nếu bị Thái Hư phát hiện thì người gặp nguy hiểm không chỉ có mình ta.” Lục Ngô còn đang thay hắn thủ hộ ở đó.
“Được rồi.” Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ nói, “Có lẽ cũng sẽ có một ngày lão phu lựa chọn từ bỏ.”
Bầu trời u ám không phù hợp với thảo nguyên mênh mông bát ngát bên dưới. Đàn thú rầm rập băng ngang qua đám người Ma Thiên Các. Có không ít hung thú nhìn thấy bọn hắn nhưng đều không dừng lại.
Ùng ục ùng ục… Anh Chiêu không biết đang nói gì, chạy vòng vòng trước mắt mọi người.
Hải Loa nói: “Có hung thú Thổ Lũ đến gần, nó có thể cảm nhận được.”
“Thổ Lũ?” Khổng Văn cau mày nói, “Sao Thổ Lũ lại xuất hiện ở đây? Hung thú trên thảo nguyên chỉ ăn cỏ thôi mà.”
Lục Ly cười nói: “Ngươi sai rồi, Thổ Lũ có thể ăn đám hung thú ăn cỏ.”
Khổng Văn đưa tay vỗ trán, “Đúng rồi nhỉ.”
Quả nhiên, trên không trung bắt đầu xuất hiện một đàn Thổ Lũ đông nghịt. Trông chúng khá giống Anh Chiêu nhưng trên thân lại thiếu đi một tầng quang mang, trông rất ảm đạm.
Nhưng điều khiến đám người kinh ngạc là trên lưng một con Thổ Lũ lại có một người đang đứng, nhìn về phía đám người.
“Cẩn thận.” Đoan Mộc Điển nhắc nhở.
Bầy Thổ Lũ dừng lại cách đám người Ma Thiên Các trăm mét, người kia nói: “Xưng tên ra.”
“Ngươi là người thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc?” Lục Châu hỏi.
“Chủ nhân nhà ta lệnh cho ta ngự thú tuần tra, xua đuổi nhân loại đến gần Thiên Khải Chi Trụ.” Dã nhân kia nói chuyện rất bình thường.
Minh Thế Nhân nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Ngươi đã nói tới đây để xua đuổi, còn hỏi tên chúng ta làm gì? Thật là kỳ quái.”
“Có một số người được tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, một số người thì không.” Người kia lăng không đáp.
“Còn có quy củ này?” Đám người Ma Thiên Các lập tức trở nên vui vẻ.
Lúc này, người kia đột nhiên nói ra một câu khiến đám người mộng bức: “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời thì có thể tiến vào.”
Trong ấn tượng của Lục Châu, ngoài hắn ra, người biết rõ hai câu thơ này chỉ có hai người, một trong số đó là Cơ Thiên Đạo.
Lục Châu ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía tu hành giả đứng trên lưng Thổ Lũ: “Làm sao ngươi biết hai câu thơ này?”
Người kia cười nói: “Việc này không quan trọng, ta chỉ phục tùng mệnh lệnh.”
“Câu thơ này ám chỉ đồ nhi của lão phu.” Lục Châu thản nhiên nói.
Người kia quét mắt nhìn đám người, chỉ cười cười không nói, rõ ràng là chưa đủ thuyết phục.
“Vu Chính Hải.” Vu Chính Hải mở miệng tự giới thiệu.
“Ngu Thượng Nhung.” Ngu Thượng Nhung theo sát phía sau.
“Đoan Mộc Sinh.”
Từng cái tên xuất hiện, vẻ mặt người kia trở nên kinh ngạc, rốt cuộc cũng gật đầu nói: “Đủ rồi, đủ rồi. Không ngờ lại có người đặt tên như vậy, thật thú vị.”
Minh Thế Nhân hỏi: “Có gì buồn cười sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận