Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 802

Lúc này có hai tu hành giả trẻ tuổi khác bay tới đứng bên cạnh thanh niên kia.
“Tiêu Vân, chúc mừng.”
“Về sau vào La Tông nhớ bảo bọc bọn ta đấy.”
Tiêu Vân mỉm cười gật đầu.
Sở Nam nói: “Thiên phú của các ngươi đều không tệ, nếu muốn có thể cùng đến La Tông.”
Ba người nghe vậy mừng rỡ, đồng thời khom người nói: “Đa tạ đại trưởng lão!”
Đám Man Man trên bầu trời rốt cuộc cũng bị các tu hành giả hợp lực đánh đuổi, bầu trời trở nên yên tĩnh và quang đãng.
Hơn trăm tu hành giả bay về phía tây, lăng không lơ lửng quan sát nơi cự điểu vừa rơi xuống.
Một chuỗi những chưởng ấn liên tục của Lục Châu đã đánh bay cự điểu, nó rơi xuống khoảng đất phía tây thành, điên cuồng vỗ đập hai cánh khiến cuồng phong tàn phá khắp nơi.
Các tu hành giả lo lắng tường thành sẽ sụp đổ nên ngự không bay lên, vận khí thành cương tạo thành tầng bình chướng tạm thời để bảo vệ tường thành, ngăn cản gạch đá vụn bay tới.
Lục Châu vừa hạ xuống đất, đám người đã lên tiếng nhắc nhở.
“Lão tiên sinh cẩn thận!”
“Tuy bát diệp rất mạnh nhưng con súc sinh này không hề tầm thường.”
Có vết xe đổ của Sở Nam, không ai dám khinh thường cự điểu Man Man. Không bao lâu sau, khu vực phía tây thành đã bị cự điểu đào thành một cái hố tròn.
“Không sao.” Lục Châu vuốt râu bước về phía trước với vẻ ung dung thản nhiên.
Đám người kinh hãi. Thật là người tài cao gan lớn! Hơn trăm tu hành giả đều tròn mắt nhìn Lục Châu tiến về phía cự điểu.
Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm, phù văn màu đen như ẩn như hiện. Khi không dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng, Vị Danh Kiếm là vũ khí mấu chốt dùng để đánh giết con cự điểu này.
“Lão tiên sinh xin hãy cẩn thận, loài cự điểu này vốn có một đôi. Con đực này chết thì vẫn còn một con cái nữa!” Trên tường thành, Tiêu Vân hô lớn.
“Còn một con?” Man Man cũng là Bỉ Dực Điểu, có chết cũng phải ở cạnh nhau. Trong lúc Lục Châu còn đang suy tư, móng vuốt cự điểu đột nhiên toát ra hồng quang đánh về phía Lục Châu.
Mọi người sợ hãi không dám nhìn cảnh tượng máu me này, bọn họ biết móng vuốt kia có thể xé nát cương khí hộ thể của con người. Sở Nam cũng cau mày định nhảy xuống hỗ trợ.
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên tung chưởng. Dưới chân xuất hiện Bát Quái Ấn, quanh thân xuất hiện chín chữ triện lớn. Lục Hợp Đạo Ấn!
Chín chữ triện bay ra va chạm mạnh vào vết thương trên người cự điểu khiến nó bị đánh bay ngược ra sau.
Đám người há hốc mồm nhìn. Hàng loạt thao tác của vị lão tiên sinh này đều chứng tỏ hắn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, am hiểu về các loại kỹ xảo và thủ đoạn.
“Đến một con, giết một con. Đến một đôi, giết cả hai.” Lục Châu thản nhiên nói.
Thừa dịp cự điểu còn chưa rơi xuống đất, Lục Châu nắm chặt Vị Danh Kiếm bắn ra kiếm cương, kiếm cương lóng lánh kim quang mang theo khí tức hắc ám của phù văn màu đen.
“Đó là cái gì? Ma thiền?”
Trong khoảnh khắc kiếm cương đột nhiên biến lớn, xuyên thủng thân thể Man Man khiến nó kêu lên một tiếng thảm thiết vang vọng giữa đất trời.
“Diệu quá!”
“Lão tiên sinh rất có phong phạm cao thủ!”
Trong một rừng cây xa xôi ở phía tây Mạc Thành đột nhiên truyền đến một tiếng gáy. Đám Man Man nhỏ từ trong rừng cây bay vọt ra.
“Đến rồi!” Hơn trăm tu hành giả còn chưa kịp cảm thán sự cường đại của Lục Châu đã phải quay đầu nhìn về phía rừng cây.
“Lão tiên sinh, mau lui lại!”
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, rút kiếm cương ra. Cự điểu đã bị trọng thương nằm dưới đất, không ngừng giãy giụa.
Đám Man Man cỡ nhỏ đã ùa tới. Các tu hành giả đứng trên tường thành đều chuẩn bị sẵn sàng nhập trận.
Đúng lúc này, phía nam Mạc Thành có một tu hành giả vui vẻ hô lên: “Người của Ma Thiên Các tới rồi!”
Các tu hành giả vội vàng quay đầu nhìn. Ở chân trời xa xôi, Xuyên Vân phi liễn đang kéo theo chiếc đuôi dài như sao băng vọt tới với tốc độ nhanh như chớp.
Lục Châu nhíu mày nhìn sang. Hắn đã dặn Tư Vô Nhai đừng truyền ra ngoài, sao bây giờ người của Ma Thiên Các lại đến đây?
Toàn bộ tu hành giả Mạc Thành đều lăng không chờ Xuyên Vân phi liễn đại giá quang lâm. Chốc lát sau, phi liễn dừng lại trên bầu trời Mạc Thành.
Sở Nam dẫn người bước lên nghênh đón. “Không biết vị tiền bối nào của Ma Thiên Các đại giá quang lâm, xin thứ lỗi vì không tiếp đón từ xa.”
Lúc này, trên phi liễn có một nhóm người đạp không bước ra, chính là Tư Vô Nhai và bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các.
Tư Vô Nhai không nhìn tới Sở Nam mà đi thẳng tới trước mặt Lục Châu, khom người hành lễ: “Sư phụ!”
Lục Châu vuốt râu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ nói: “Có lão phu ở đây là được rồi. Ngươi không toạ trấn Lương Châu, chạy đến đây làm gì?”
Tư Vô Nhai thấp giọng đáp: “Sư phụ, việc này e là không đơn giản như vậy. Đồ nhi có phát hiện mới.”
“Phát hiện mới?”
“Đồ nhi tìm thấy thứ này trong tổ chim của cự điểu Man Man.” Tư Vô Nhai dâng lên một lá bùa, trên lá bùa có khắc hoạ phù văn màu đỏ.
Lục Châu nhướng mày.
“Đồ nhi hoài nghi người của hồng liên giới đã tới Đại Viêm. Hồng liên giới có cửu diệp, hẳn là nghiên cứu của bọn hắn về tu vi và hồng liên đều hơn xa chúng ta. Khí cụ vận chuyển cũng là do bọn hắn phát minh.”
Đúng lúc này, một cự điểu Man Man khác từ đâu đột nhiên bổ nhào xuống, quắp lấy cự điểu đang bị trọng thương rồi bay đi.
Lục Châu nhìn theo nó, lập tức căn dặn: “Ngươi và bốn vị trưởng lão thủ hộ Mạc Thành, lão phu đi một chút sẽ trở lại.”
“Vâng!” Tư Vô Nhai khom người đáp.
Lục Châu đạp không bay lên đuổi theo hai con cự điểu, miệng trầm giọng quát: “Súc sinh, lão phu nhìn xem ngươi chạy đi đâu?!”
Chỉ trong giây lát thân ảnh Lục Châu và hai cự điểu đã biến mất ở phía chân trời.
Hơn trăm tu hành giả lăng không lơ lửng trên tường thành nhìn theo với ánh mắt phức tạp.
“Sở Nam? Là ngươi?”
Phan Ly Thiên vừa nhìn đã nhận ra Sở Nam, bèn lên tiếng chào hỏi.
Sở Nam nuốt một ngụm nước bọt, vội đáp: “Thì ra là Phan trưởng lão!”
Hơn trăm tu hành giả đồng thời khom người.
“Sao ngươi lại ở đây?” Phan Ly Thiên hỏi, “Lão hủ còn nhớ, tại La Tông thanh thế của ngươi như mặt trời ban trưa.”
Sở Nam liên tục xua tay, ngượng ngùng nói: “Chuyện cũ xin đừng nhắc tới, ta xấu hổ muốn chết. Xin hỏi Phan trưởng lão, vị lão tiên sinh kia là…”
Phan Ly Thiên lắc đầu nói: “Nói nhảm, Các chủ đích thân tới đây, chuyện rõ ràng như vậy còn cần phải hỏi?”
Trong lòng Sở Nam cả kinh, bèn áp chế thần sắc khó xử trên mặt, cúi đầu nói: “Quả thật là Cơ tiền bối… Vừa rồi ta cảm thấy rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời nhìn không ra.”
“Biết rõ là tốt… Ngươi hôm nay thông minh hơn lúc xưa nhiều.” Phan Ly Thiên khen ngợi một câu.
Lời này khiến mặt Sở Nam đỏ ửng.
Tu hành giả trẻ tuổi Tiêu Vân lăng không đứng sau lưng Sở Nam khẽ lảo đảo, suýt nữa đã không đứng thẳng được. “Ta đã bỏ lỡ cái gì?”
Không ai chú ý tới hắn. Chỉ có Tiêu Vân biết mình đã bỏ lỡ điều gì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận