Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1411

Diệp Thiên Tâm hiểu ý, quay đầu nhìn đám người Bạch Tháp. “Đều đứng lên đi.”
“Đa tạ Diệp tháp chủ.” Đám người nhao nhao đứng dậy.
Trưởng lão Đinh Linh cấp tốc phân phó người bên cạnh: “Quét dọn lại Bạch Tháp, chỉnh lý thu thập đồ vật, an bài thêm hai nữ hầu cho Diệp tháp chủ.”
“Vâng.” Rất nhanh đã có người chạy đi sắp xếp công việc.
Đinh Linh đi tới trước mặt Diệp Thiên Tâm, khom người nói: “Tháp chủ có chuyện gì, cứ việc phân phó.”
Diệp Thiên Tâm dù sao cũng mới bước vào vị trí này, bảo nàng hiệu lệnh cho nhiều cao thủ như thế cũng thấy khó xử, bèn nói: “Mọi việc cứ như trước đi. Ta muốn nhanh chóng đề cao thực lực.”
Ninh Vạn Khoảnh cười đáp:
“Tháp chủ mang khí tức Thái Hư trên người, hiện tại đã là Thiên Giới Bà Sa hai Mệnh Cách. Chờ một khoảng thời gian nữa sẽ có thể vượt qua Lam tháp chủ thôi.”
Đám người gật đầu phụ hoạ.
Tháp chủ tiền nhiệm Lam Hi Hoà khi đạt tới mười ba Mệnh Cách đã mấy ngàn tuổi. Dù nàng cũng có khí tức Thái Hư nhưng đã quá muộn. Nếu thật sự so sánh thì Diệp Thiên Tâm càng có tiềm lực và tương lai hơn.
Một trưởng lão lớn tuổi khom người nói: “Việc Diệp Tháp chủ có khí tức Thái Hư nhất định phải giữ bí mật. Nếu có người dám ngoại truyền, nhất định không tha!”
Tất cả trưởng lão đều gật đầu.
“Bên phía Đại Minh thì làm thế nào? Hiện tại bọn hắn có rất nhiều người, khó đảm bảo về sau sẽ không tìm tới gây phiền toái nữa.”
“Công Tôn Viễn Huyền lâm trận bỏ chạy, thấy Lam tháp chủ đại triển thần uy, lại thấy Lục các chủ dẫn đạo thiên địa chi lực, hẳn là đã trốn ở một góc mà ảo não không thôi, tuyệt không dám thò mặt ra. Chuyện Đại Minh không cần gấp gáp, cứ chờ xem động tĩnh tiếp theo của bọn hắn thế nào.” Trưởng lão kia nói xong lại quay sang hỏi Diệp Thiên Tâm, “Tháp chủ, ngài cảm thấy xử lý như thế có được không?”
Diệp Thiên Tâm gật đầu: “Cứ làm theo lời trưởng lão.”
Sự tồn tại của Lục Châu vừa là chỗ dựa vừa là uy hiếp đối với Bạch Tháp. Diệp Thiên Tâm nghe theo lời lão nhân đề nghị là tín nhiệm bọn hắn. Vừa lập uy vừa thi ân, càng dễ lấy được lòng người.
Nói xong Diệp Thiên Tâm khom người hỏi sư phụ: “Sư phụ, xử lý như thế có được không?”
“Ngươi bây giờ đã là Tháp chủ Bạch Tháp, những việc này ngươi tự xử lý là được.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm nói, “Đồ nhi còn có một việc muốn thỉnh cầu sư phụ.”
“Nói đi.”
“Thừa Hoàng có trợ giúp rất lớn đối với đồ nhi, cũng đã nhiều lần cứu đồ nhi… Đồ nhi không thể không có Thừa Hoàng được.” Diệp Thiên Tâm khom người nói.
Thừa Hoàng?
Tất cả trưởng lão và thẩm phán giả đều đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ kinh ngạc. Đinh Linh cũng ngạc nhiên nói:
“Thừa Hoàng là thượng cổ dị thú, rất có nhân tính… Tháp chủ có thể thuần phục Thừa Hoàng?”
Lục Châu nói:
“Chỉ là Thừa Hoàng, không cần ngạc nhiên như vậy. Vi sư sẽ bảo Triệu Hồng Phất xây phù văn thông đạo cỡ lớn cho Thừa Hoàng đến đây.”
Diệp Thiên Tâm mừng rỡ nói: “Đa tạ sư phụ.”
Đinh Linh nói: “Thừa Hoàng hẳn là có thể thu nhỏ lại một phần, muốn xây dựng phù văn thông đạo lớn sẽ mất thời gian dài, hai bên cùng cố gắng thì không thành vấn đề. Tháp chủ, Thừa Hoàng lớn cỡ nào?”
Diệp Thiên Tâm nhớ lại rồi đáp: “Khi mới gặp nó cao trăm trượng, về sau đến Ma Thiên Các thì co lại còn phân nửa.”
Đinh Linh, đám trưởng lão và thẩm phán giả câm nín.
“Nếu nó không cố ý ẩn tàng, hung thú cao trăm trượng hẳn là cấp thú vương đã trưởng thành. Thừa Hoàng là thượng cổ dị thú, sau này sẽ càng mạnh hơn.” Một vị trưởng lão cao tuổi nói.
Lục Châu gật đầu: “Được rồi, việc của Bạch Tháp các ngươi cứ tự xử lý đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Tiểu Diên Nhi vẫy tay với Diệp Thiên Tâm: “Lục sư tỷ, về sau ta sẽ tới tìm tỷ chơi nha.”
“Đương nhiên là được.”
Đinh Linh khom người với Diệp Thiên Tâm, biểu lộ muốn cùng nàng đi tiễn khách. Diệp Thiên Tâm gật đầu, cùng mấy người Lục Châu bay về phía phù văn thông đạo.
Tiểu Diên Nhi ham chơi, hết bay sang trái lại bay sang phải ngắm nhìn cảnh vật nên tụt về phía sau.
Lục Châu thấy thế quát nàng một tiếng: “Không tưởng nổi, ngươi tu hành lâu như vậy còn chưa tới Thiên Giới Bà Sa, cả ngày chỉ biết ham chơi, còn ra thể thống gì.”
Tiểu Diên Nhi lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chạy theo sau nói: “Đồ nhi cam đoan năm nay sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa.”
“Làm được không?” Lục Châu lườm nàng.
“Đồ nhi cam đoan mà!” Tiểu Diên Nhi nâng tay, lời thề son sắt nói, “Đồ nhi hứa năm nay sẽ tiến vào Thiên Giới Bà Sa, sang năm vượt qua lục sư tỷ, trong vòng năm năm vượt qua nhị sư huynh!”
Lục Châu gật đầu nói: “Được. Vi sư tin ngươi.”
Đinh Linh: ”.
Một người dám nói, một người dám tin.
Kinh đô Đại Đường, Dưỡng Sinh điện.
Vừa về phòng, Lục Châu liền dùng Thái Huyền chi lực quan sát Đoan Mộc Sinh, phát hiện lại là một mảnh đen kịt, đành từ bỏ.
Tiếp theo Lục Châu lại cảm nhận biến hoá trong đan điền khí hải.
Lam pháp thân tuy đã tấn thăng Bát Pháp Vận Thông nhưng đẳng cấp còn rất yếu, không gia tăng bao nhiêu Thái Huyền chi lực.
Nhớ lại lời Lam Hi Hoà, hắn khẽ lắc đầu. Lão phu phải ẩn tàng sao? Đây là thần thông Thiên thư, liên quan gì đến thiên địa chi lực chứ?
Bọn hắn thích hiểu lầm thì cứ cho bọn hắn hiểu lầm, không ảnh hưởng đến việc trang bức của lão phu là được.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem !
[Bát Pháp Vận Thông, tiêu hao 3.500 năm thọ mệnh để tấn thăng cấp tiếp theo.].
Dẹp mài đi!
Lục Châu đau đầu vô cùng. May mà được thiểm điện nâng cho tam giai, nếu không chút mạng già này của lão phu không nuôi nổi ngươi.
Tuổi thọ còn lại: 1.364.899 ngày, tương đương 3.739 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 700 năm.
Lục Châu lấy Thanh Thiền Ngọc ra, ngồi xếp bằng điều động nguyên khí, bắt đầu hấp thu thọ mệnh còn lại bên trong Thanh Thiền Ngọc.
Hắn phát hiện năng lực hấp thu của đan điền khí hải đã được đề thăng lên gấp đôi.
Thọ mệnh bên trong Thanh Thiền Ngọc hoá thành từng sợi khói xanh dung nhập vào cơ thể Lục Châu. Không đến nửa canh giờ đã bị hấp thu toàn bộ, Thanh Thiền Ngọc hoá thành bã vụn rơi xuống đất.
Trên bảng tuổi thọ của Lục Châu tăng lên 5.000 năm thọ mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận