Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 260: Làm rạng danh Ma Thiên Các (1)

Chính lúc này, tại nơi Hoa Vô Đạo đang đứng bỗng xuất hiện một vòng tròn cực lớn màu xanh lục.
Đường kính vòng tròn khoảng năm mét!
Đây không phải là bát quái cương ấn của Hoa Vô Đạo!
“Công pháp Phật môn, Minh Kính Đài.”
Tâm như Minh Kính Đài, thấy rõ vạn vật và động tĩnh của địch… Người nhận được chúc phúc, tu vi sẽ tăng mạnh. Kẻ bị hủ thực, tu vi hạ xuống rất nhanh.
Đây là một tuyệt chiêu hại người lợi ta.
Muốn thi triển ra chiêu thức này cần phải có ít nhất một cường giả Nguyên Thần cảnh! Tu vi càng cao, hiệu quả càng đáng sợ.
Thiên Kiếm Môn trực thuộc Đạo môn, sao có thể tu thành tuyệt chiêu Phật môn như thế?
Nhưng mà…
Hoa Vô Đạo chẳng sợ chút nào, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hắn tiếp tục bước về phía trước, dưới chân xuất hiện vòng bát quái.
Ba chữ còn lại của Lục Hợp Đạo Ấn cũng xuất hiện.
Lạc Chinh lắc đầu nói: “Chúng đệ tử nghe lệnh, hôm nay bất kỳ người nào giết được người Ma Thiên Các đều sẽ được trọng thưởng!”
Hoa Vô Đạo khẽ quát một tiếng: “Chỉ sợ các ngươi chẳng giết được lấy một người!”
Lục Hợp Đạo Ấn đột nhiên bành trướng.
Chín chữ triện lớn lấp lánh kim quang bắn ra bốn phía!
Kiếm chiêu của ngũ đại đệ tử còn chưa kịp hạ xuống đã bị các chữ triện lớn đánh bay!
Phốc !
Năm người ngửa mặt lên trời phun máu.
Trường kiếm rời khỏi tay.
Cương khí tựa như pha lê bị đánh nát trong khoảnh khắc rồi tiêu tán giữa không trung.
Chiêu thức phụ trợ gia tăng sức mạnh cường đại như Minh Kính Đài cũng không cách nào bù đắp được sự chênh lệch giữa đôi bên.
Hoa Vô Đạo là một minh chứng rất rõ ràng cho việc sử dụng độ chênh lệch về cảnh giới để nghiền ép đối thủ.
Gần như không cho đối thủ một chút hy vọng nào…
“Thật mạnh!”
Đám khán giả đều có cảm giác như đang xem ông nội đánh thằng cháu nhà mình, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Ai nói công pháp co đầu rụt cổ không thể phản kích?
Ai nói công pháp co đầu rụt cổ chỉ biết chịu đòn?
Đám khán giả nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, sau đó bộc phát tiếng kinh hô.
“Không ngờ Hoa trưởng lão Vân Tông đã thật sự gia nhập Ma Thiên Các!”
“Ma Thiên Các có thêm một cánh tay đắc lực… Thiên Kiếm Môn kỳ này xui xẻo rồi!”
Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa Vô Đạo cực kỳ chói mắt, tuy là công pháp co đầu rụt cổ nhưng khi đánh ra lại rất có tính thẩm mỹ, trông đẹp mắt vô cùng.
Nhất là khi chín chữ triện lớn tản mát ra bên ngoài, kim quang nở rộ chẳng khác gì kim sắc quỳnh hoa!
Lạc Hành Không nhìn quang ấn Minh Kính Đài trên mặt đất, khẽ nhướng mày…
Hoa Vô Đạo tiếp tục tiến về phía trước!
Lục Hợp Đạo Ấn lại xuất hiện lần nữa.
Ngũ đại đệ tử đều đã hạ xuống đất, bốn người ngất đi, một người thổ huyết bỏ mạng.
Thấy cảnh này, Minh Thế Nhân khẽ lắc đầu: “Rốt cuộc vẫn là vì ở Vân Tông quá lâu nên không nỡ ra tay độc ác.”
“Nhưng xem ra cũng đã có tiến bộ. Nhớ lại lúc mới gia nhập Ma Thiên Các, Hoa trưởng lão nào dám giết người.”
Lục Châu vẫn nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn vừa suy nghĩ đến chuyện chiếc rương và chìa khoá thất lạc, vừa cân nhắc xem làm cách nào để bắt lại mấy tên nghiệt đồ.
Hoàn toàn chẳng hề để ý đến những tiếng trầm trồ trên Liên Hoa đài.
Hoa Vô Đạo vẫn đang tiến về phía trước…
Mỗi một bước đi, quanh người Hoa Vô Đạo lại xuất hiện thêm một chữ triện lớn.
Kim quang lóng lánh, hoa lệ vô cùng.
“Hoa Vô Đạo… lão phu thật không ngờ, ngươi đường đường là trưởng lão Vân Tông vậy mà lại đi nối giáo cho giặc. Sau việc này lão phu nhất định phải đến Vân Tông đòi công đạo.” Lạc Hành Không vừa nhìn Hoa Vô Đạo đang đến gần vừa nói.
Thân ảnh Hoa Vô Đạo đột nhiên loé lên.
Ông !
Pháp thân thất diệp cao tám trượng đứng sừng sững giữa trời.
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn đối diện với pháp thân đều đồng loạt tê liệt, ngã xuống đất.
Khoảng cách quá gần, bọn họ hoàn toàn bị pháp thân áp chế.
Ngũ đại trưởng lão và Lạc Hành Không đều ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Đám khán giả thì trợn mắt há mồm!
Thất diệp!
Đây chính là pháp thân thất diệp mà rất nhiều người cả đời cũng không cách nào đạt tới!
Ma Thiên Các chỉ cần có một mình Hoa Vô Đạo thì Thiên Kiếm Môn đã không cách nào vượt qua.
Đám khán giả xôn xao xì xào.
Rồi làm sao mà đánh được nữa?
Đánh cái rắm ấy!
Thiên Kiếm Môn đúng là tự rước lấy nhục!
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân đứng trên Xuyên Vân phi liễn đột nhiên cười nói: “Hoa trưởng lão, chớ có ỷ lớn hiếp nhỏ như thế.”
Hoa Vô Đạo khẽ gật đầu, mũi chân điểm nhẹ, pháp thân lập tức biến mất, toàn thân hắn nhẹ như chim yến bay trở về trên phi liễn.
Chênh lệch quá lớn, có đánh thắng cũng chẳng thú vị gì!
“Để ta!”
Tiểu Diên Nhi bay xuống.
Đám khán giả đứng quan sát xung quanh đều nghi hoặc không hiểu. Sáo lộ gì đây?
Một mình Hoa Vô Đạo chẳng phải đã đủ rồi sao? Còn muốn đổi người?
Nhưng ngược lại đám khán giả đều rất chờ mong được xem cảnh tượng như vậy… Dù sao thì cảnh tượng nghiền ép cũng chẳng có gì thú vị.
“Đây chính là cửu đệ tử Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi.”
“Sao lại cầm theo một tấm vải rách đỏ rực thế? Muốn lập gia đình sao?”
Kẻ nọ vừa nói xong, Phạm Thiên Lăng đã uốn lượn như một con rồng bay vụt tới, cuốn lấy hắn lôi đi.
Đám người bị doạ đến hồn phi phách tán, lập tức lui về phía sau.
Kẻ nọ còn chưa kịp phản kháng, Phạm Thiên Lăng bỗng đột nhiên buông lỏng.
Hắn chỉ là một tu hành giả vừa bước vào Thông Huyền cảnh, lập tức rơi bộp xuống đất.
Tiếng hét thảm vang lên! Máu me đầy mặt.
“Vải rách hả? Đập vỡ mồm ngươi.”
Thật là một tiểu nha đầu hung dữ!
“Vũ khí thiên giai! Không ngờ đó lại là vũ khí thiên giai!” Một số người tinh mắt lập tức kinh hô.
“Đã nghe nói trên Ma Thiên Các có rất nhiều bảo bối, nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên là thế.”
“Đừng nên nhiều chuyện thì hơn… Vị huynh đệ này thật thảm nha!”
Tiểu Diên Nhi không thèm nhìn đám khán giả ngoài sân.
Phạm Thiên Lăng tựa như một con rồng đỏ uy vũ bay trở về, vờn quanh người nàng.
Tiểu Diên Nhi khẽ cười nhìn đám người Thiên Kiếm Môn, nàng ngoắc ngoắc tay với Lạc Hành Không: “Lão già… Ta đánh với ngươi.”
Chúng đệ tử Thiên Kiếm Môn lui về sau một bước.
Không ít người đã cảm thấy hối hận… sao cứ phải lấy cứng đối cứng với Ma Thiên Các cơ chứ?
Ngay cả một tiểu ma đầu yếu nhất trên Ma Thiên Các đều đáng sợ như thế, bọn hắn làm sao mà đánh được nữa?
“Tiểu nha đầu, ta đánh với ngươi!” Đứng trong đám trưởng lão sau lưng Lạc Hành Không, Lạc Chinh không nhịn được nữa bèn quát, trường kiếm của hắn phá không lao tới.
Kiếm cương hình thành!
Trên Liên Hoa đài, từng đạo kiếm cương hình trăng khuyết xuất hiện đầy trời.
Tiểu Diên Nhi không dám khinh thường, nàng lui lại hai bước, Phạm Thiên Lăng vung lên ngăn trở đám kiếm cương.
“Lạc Chinh, Nguyên Thần cảnh chưa khai diệp, được xem là một trong những cao thủ hiện tại của Thiên Kiếm Môn.” Có người nói.
“Nghe nói cửu đệ tử Ma Thiên Các tu vi chỉ mới Thần Đình cảnh, Thiên Kiếm Môn hẳn là có thể lấy lại chút mặt mũi…”
Nhưng mà…
Lời nghị luận của bọn họ còn chưa dứt.
Phạm Thiên Lăng của Tiểu Diên Nhi đột nhiên bay múa.
Tiểu Diên Nhi đạp không mà đi, chân đạp Phạm Thiên Lăng, thân hình nhoáng lên xuất hiện đầy trời.
Đây là Thất Tinh Thải Vân Bộ.
Ầm ầm ầm!
Nàng dùng Phạm Thiên Lăng nghiền ép Lạc Chính đến tối tăm mặt mũi!
Lạc Chinh hoàn toàn không ngờ đối thủ lại mạnh như vậy. Hắn sầm mặt lui lại!
“Minh Kính Đài!”
Chỉ trong giây lát khi Lạc Chinh lui vào trong vòng tròn của Minh Kính Đài, pháp thân hắn đột nhiên sáng lên.
Dưới tác dụng của Minh Kính Đài, pháp thân Lạc Chinh khai diệp!
Năng lượng bạo tăng!
Uy lực của kiếm cương cũng tăng vọt.
“Tiểu sư muội cẩn thận.” Minh Thế Nhân nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận