Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1518

Sau khi phóng thích điềm lành lần thứ hai, Bạch Trạch mới tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, đáp xuống phía sau đám người.
“Thú Chi Tinh Hoa dùng không uổng.”
Trấn Thọ Thung vẫn lơ lửng bên cạnh Lục Châu, tựa như đang dò xét hắn.
“Nó đang làm gì thế?” Đám người nghi hoặc hỏi.
“Trấn Thọ Thung đã mất đi tâm tình tiêu cực, đồng nghĩa với việc linh tính cũng giảm xuống. Có lẽ… nó đang tìm kiếm chủ nhân mới.” Khổng Văn nói.
“Ê, nhìn ta coi được không?” Minh Thế Nhân nói với Trấn Thọ Thung, tay chỉ vào mặt mình.
Trấn Thọ Thung xoay tròn tại chỗ, sau đó xạ kích về phía Lục Châu. Lục Châu lập tức gọi ra Tinh Bàn ngăn ở trước mặt.
Đám người Ma Thiên Các thấy thế, đồng loạt bay lên lưng Lục Ngô.
“Thú vị.” Lục Ngô vừa nói vừa bay vọt ra xa, lùi về cách Trấn Thọ Khư trăm dặm.
“Các chủ nhất định có thể thu phục được Trấn Thọ Thung.”
Đám người rất có lòng tin với Lục Châu.
Lục Châu lấy ra Vị Danh Kiếm. “Ngươi còn mạnh hơn Vị Danh được sao?”
Phanh phanh phanh…
Thân ảnh Lục Châu và Trấn Thọ Thung lao vào đối chiến, bóng ảnh xuất hiện đầy trời.
“Trấn Thọ Thung mạnh đến vậy?” Thấy sư phụ và nó đối chiến bất phân thắng bại, Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
“Dù sao cũng là Hằng cấp, Ung Hòa Đại Thánh uẩn dưỡng nó suốt ba mươi ngàn năm còn chưa hàng phục được mà.” Khổng Văn nói.
“Cũng may đại trận thượng cổ kia đã không còn.”
Nhớ lại cảnh tượng trước đó, đám người vẫn còn sợ hãi. Trong chớp mắt trải qua thương hải tang điền, năng lực này của Trấn Thọ Thung quá mức đáng sợ.
Lục Châu và Trấn Thọ Thung kịch chiến suốt một canh giờ vẫn chưa phân định thắng thua.
“Thanh kiếm trong tay Các chủ có thể đối phó với Trấn Thọ Thung lâu như vậy, chỉ sợ cũng là Hằng cấp.”
“Thanh kiếm đó à?” Tiểu Diên Nhi nói, “Chẳng trách Giang Ái Kiếm lại thèm muốn nó, sư phụ cũng không cho hắn.”
Ầm!
Trấn Thọ Thung rốt cuộc ngừng lại, lui về sau trăm mét.
“Ha ha, nó rốt cuộc cũng thấy sợ rồi!” Khổng Văn vui vẻ nói.
Lục Châu chĩa mũi kiếm về phía Trấn Thọ Thung nói: “Nếu ngươi vẫn không phục, lão phu sẽ dùng thanh kiếm này chém ngươi thành muôn mảnh.”
Nói xong lời thoại này, Lục Châu cảm thấy mình đần thật sự. Nó là một vật phẩm mà thôi, sao có thể nghe hiểu được lời hắn.
Vù!
Trấn Thọ Thung đột nhiên biến lớn gấp trăm lần đánh xuống mặt hồ. Oanh!!
Nước hồ văng lên tung toé như đang sôi trào.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra. “Băng phong!”
Rắc !
Mặt hồ lập tức đóng băng.
“Phiền Lung Ấn!”
Phiền Lung Ấn từ trên trời áp xống đè chặt lấy Trấn Thọ Thung.
Trấn Thọ Thung bị ép tới mức không thể động đậy, chỉ còn cách vội vàng thu nhỏ, nhân cơ hội chui tọt qua khe hở vọt về phía chân trời.
Nó lựa chọn chạy trốn!
Lục Châu không chút hoang mang, dùng Vị Danh Cung kéo động tiễn cương xạ kích về phía nó.
Phanh phanh…
Từng đạo tiễn cương mang theo lực lượng Thiên Tướng không ngừng va chạm vào Trấn Thọ Thung khiến toàn thân nó nóng đỏ lên, tốc độ giảm mạnh.
Nhận thấy không thể trốn được, nó quay đầu vọt về phía Lục Châu.
Lục Châu tung chưởng, bàn tay va chạm với Trấn Thọ Thung. Đôi bên lại tiến vào thế giằng co.
Ông !
Trấn Thọ Thung lại bắt đầu hình thành lốc xoáy, hấp thu thọ mệnh của Lục Châu.
“Lại nữa?”
Ngã một lần đã khôn ra, Lục Châu há có thể cho nó được toại nguyện, lập tức vận dụng lam pháp thân trong đan điền khí hải.
Một cảm giác mát mẻ truyền tới, lam pháp thân tựa như nhìn thấy món ăn ngon nhất trên trần đời, điên cuồng hấp thu thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung.
Tu hành giả đều có bản năng tự vệ, mà pháp thân cũng thế. Đồ ăn dâng tới miệng thì còn chờ gì nữa?
“Tấn thăng!”
Lam pháp thân bắt đầu điên cuồng hấp thu thọ mệnh. Lục Châu có thể cảm giác được rõ ràng lực lượng sinh cơ mênh mông cuồn cuộn tiến vào đan điền khí hải, tắm mát cho lam pháp thân.
Cho đến khi Hệ thống vang lên tiếng thông báo.
[Tấn thăng thành công.].
Hắn đột phá!
[Thập Phương Càn Khôn, tấn thăng cấp tiếp theo cần tiêu hao 10.000 năm thọ mệnh.].
Lam pháp thân lúc này đây dữ dội hơn bao giờ hết, nó hấp tấp hút lấy hút để sinh cơ trong Trấn Thọ Thung.
Đám người Ma Thiên Các chỉ biết ngây ngốc nhìn.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Đang giằng co?”
“Không giống lắm… hình như Trấn Thọ Thung đang bị trấn áp.” Khổng Văn nói, “Xem chừng nó sắp hàng phục rồi. Cho dù nó là vật phẩm hằng cấp nhưng đứng trước thủ đoạn của Các chủ, muốn hủy nó cũng không thành vấn đề.”
Đám người gật đầu. Không một ai nghi ngờ lời của Khổng Văn.
Lục Ly nói bổ sung: “Nói rất đúng. Các chủ vốn nắm giữ thực lực chân nhân mà. Nhớ ngày đó…”
Khụ khụ khụ…
Nhan Chân Lạc dùng cùi chỏ huých Lục Ly một cái. Mấy từ này của Lục Ly hắn đã nghe đến nhàm lỗ tai, chỉ có Nhan Chân Lạc mới nhịn nổi người bằng hữu này thôi.
Trên bầu trời.
Nồng đậm sinh cơ tràn vào cơ thể, Lục Châu cảm nhận được lam pháp thân có biến hoá. Trong đan điền khí hải vang lên một tiếng giòn tan như vách tường nứt ra.
Bên dưới lam pháp thân rốt cuộc xuất hiện một toà lam liên!
[Tấn thăng thành công.].
[Bách Kiếp Động Minh, khai đệ nhất diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.].
Xoẹt !
Không làm gì được đối phương còn bị hút ngược 15.000 năm, Trấn Thọ Thung sao có thể chịu được, bắt đầu giãy giụa liên tục.
Lục Châu âm thầm suy nghĩ, con hàng này qua ba mươi ngàn năm hẳn là đã hút không dưới trăm ngàn năm thọ mệnh, lam pháp thân có cơ hội tấn thăng rồi!
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lục Châu cảm thấy lam pháp thân đã hấp thu đủ lượng sinh cơ cần thiết, một vòng sáng xuất hiện quanh lam pháp thân, rơi xuống toà lam liên.
Két.
Bách Kiếp Động Minh nở ra một diệp.
Lục Châu cũng bị tốc độ khai diệp này làm cho kinh hãi. Lam pháp thân đột phá nhanh như thể đã từng làm đi làm lại quá trình này đến trăm ngàn lần.
Một cảm giác quen thuộc khó tả xuất hiện trong lòng hắn. Thật kỳ quái.
[Tấn thăng thành công.].
[Bách Kiếp Động Minh, khai đệ nhị diệp cần 10.000 năm thọ mệnh.].
Cũng may là không tăng giá.
Lục Châu nhìn Trấn Thọ Thung, khẽ hỏi: “Đã phục hay chưa?”
Lúc này, lớp vỏ ngoài màu đen của Trấn Thọ Thung đột nhiên bóc ra, hoá thành một ký hiệu phát sáng, trôi về phía chân trời.
Lục Châu nhíu mày.
“Linh tính biến mất.” Khổng Văn nói.
“Như vậy Trấn Thọ Thung bị phế rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận