Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 960

“Nhớ lần trước lúc lão tiên sinh rời đi đã từng nói một câu, mặc kệ kẻ nào cản đường ta cũng phải thanh trừ hắn. Nếu ta nói trong hoàng cung này ai ai cũng đều là người cản đường ta… thì ta nên làm gì đây?” Lý Vân Tranh nhìn sang Lục Châu.
“Đại trượng phu phải quét ngang thiên hạ.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.
“Tay trói gà không chặt thì quét thế nào?”
Lục Châu quay đầu lại nhìn Lý Vân Tranh, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Làm hết khả năng của ngươi.”
‘Toàn lực ứng phó’, bốn chữ này nói thì dễ dàng nhưng Lý Vân Tranh biết toàn lực của hắn sẽ chẳng làm gì được ai. Cho dù hắn chết thì cái hoàng cung này cũng chẳng có chút ba động nào.
“Ta chỉ là sâu kiến…” Lý Vân Tranh thở dài.
“Dù là con đê ngàn dặm cũng có thể bị huỷ bởi một tổ kiến. Không tích tiểu thì làm sao có thể thành đại?”
Nghe vậy, Lý Vân Tranh ngơ ngẩn. Hắn vốn là người đọc đủ thi thư, sao có thể không hiểu đạo lý trong đó. Hắn từng có rất nhiều cơ hội nhưng lại chưa từng trân quý. Lẽ ra hắn đã có thể giống như phụ thân mình, làm một vị hoàng đế uy quyền người người kính sợ.
Tu hành cũng vậy, binh quyền cũng vậy, hắn đều bỏ lỡ. Đợi đến khi hiểu ra thì mọi việc cũng đã muộn màng.
Lý Vân Tranh nhìn thi thể dưới mặt đất, chắp tay nói: “Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
“Lão phu họ Lục.”
“Xin Lục tiền bối thu ta làm đồ đệ, dạy ta tu hành!” Lý Vân Tranh quỳ một chân xuống, chắp tay hành lễ với Lục Châu.
Lục Châu chậm rãi hỏi: “Ngươi tin tưởng lão phu?”
“Ngoài người ra ta không còn tin được ai khác.”
“Ngươi không sợ lão phu cũng là gian tế của Diệp Chân?”
Lý Vân Tranh ngẩng đầu đáp: “Nếu thật là như vậy ta đành nhận mệnh. Nhưng ta tin lão tiên sinh không phải là người của bọn hắn. Xin lão tiên sinh thu ta làm đồ đệ.”
Bầu trời đêm yên tĩnh lộ vẻ đìu hiu cô quạnh. Không có bằng hữu thân nhân, một thân một mình sống trong hoàng cung, nếu hắn không có ý chí cứng cỏi thì sợ là đã sụp đổ mà phát điên.
“Đời này lão phu chỉ thu mười đồ đệ, từ lâu không nhận thêm ai nữa. Nếu ngươi muốn tu hành, lão phu có thể giúp ngươi tìm một vị lão sư.” Lục Châu nói.
Trên mặt Lý Vân Tranh lộ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn đáp: “Xin lão tiên sinh chỉ dạy cho.”
“Việc tu hành trong thiên hạ có trăm nhà trăm kiểu, ngươi thích nhất môn đạo nào?” Lục Châu hỏi.
Lý Vân Tranh lâm vào trầm tư, một lát sau mới nói: “Ta cũng không biết mình thích môn đạo nào.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tu thân trị quốc bình thiên hạ, ngươi là vua của một nước, thứ cần học tập không chỉ là tu hành… Như vậy đi, hắn dạy ngươi cái gì thì ngươi học cái đó, thấy thế nào?”
Lý Vân Tranh nghe vậy liền mừng rỡ bái lạy Lục Châu: “Đa tạ Lục lão tiên sinh! Vậy… khi nào ta mới được gặp sư phụ mình?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Khi thời cơ thích hợp, ngươi sẽ được gặp mặt hắn.”
Lý Vân Tranh gãi đầu rồi hỏi: “Tu vi của sư phụ ta có cao thâm như lão tiên sinh không?”
Lục Châu lắc đầu: “Khắp thiên hạ này không người nào có tu vi cao hơn lão phu.”
Lý Vân Tranh tuy chưa từng tu hành nhưng vẫn biết thường thức cơ bản trong tu hành giới. Nghe Lục Châu nói thế hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Thôi được rồi, ngài cứ khoác lác đi, ta nghe là được chứ gì.
Bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân, Lục Châu khẽ nói: “Có người đang đến gần.”
“Vậy thi thể này…?”
Lục Châu liếc nhìn thi thể Dạ Kiêu rồi nhấc tay, cương ấn cuốn hắn bay lên, đồng thời Kim Diễm xuất hiện thiêu đốt. Chỉ qua mấy hơi thở, thi thể đã bị đốt thành tro bụi.
Lý Vân Tranh cả kinh, kim sắc cương ấn? Kim diễm?
“Tu vi lão tiên sinh không kém gì Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện.” Lý Vân Tranh phức tạp nói.
“Dư Trần Thù?”
“Hầy… Thôi không nhắc tới hắn.” Lý Vân Tranh thở dài.
Lục Châu vốn định hỏi thêm mấy câu nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần, bèn nói: “Lão phu còn có chuyện quan trọng, tự giải quyết cho tốt.”
“Lão tiên sinh…”
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh Lục Châu đã nhoáng lên, biến mất trong màn đêm.
Cùng lúc đó.
Vân Sơn trong bóng tối yên tĩnh mà tường hoà. Ngu Thượng Nhung đứng trên đỉnh núi, khoanh tay im lặng nhìn về thiên không trước mặt không biết đã bao lâu.
Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua một đạo kiếm cương rồi biến mất. Ngu Thượng Nhung thầm than một tiếng, lắc đầu nói: “Thiên tử kiếm… còn thiếu một chút.”
Đúng lúc này, trong cánh rừng bên dưới đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười: “Có chuột.” Mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện lướt xuống, không bao lâu sau đã tới chân núi.
Hắc ảnh cũng dừng lại như thể đang cố ý chờ Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung lăng không quan sát hắc ảnh, lạnh nhạt nói: “Lén lén lút lút, nếu thức thời thì hãy bó tay chịu trói.”
Hắc ảnh không quay đầu lại. “Ta không muốn đánh nhau với ngươi, chỉ muốn truyền tin. Trở về nói với sư phụ ngươi, chúng ta còn gặp lại. Thù này của Phi Tinh Trai ta đã nhớ kỹ.”
“Phi Tinh Trai?”
“Thiên đạo có luân hồi, không phải không có quả báo mà vì thời điểm chưa tới thôi. Cáo từ.”
Hắc ảnh nhoáng lên rồi xuất hiện ở nơi xa. Ngu Thượng Nhung cười nhạt đáp: “Đã đến thì sao phải gấp gáp rời đi. Chẳng bằng cùng ta lên núi uống chén trà, thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung đuổi theo, liên tục thi triển ba lần đại thần thông thuật. Hắc ảnh giật mình, lập tức tăng tốc.
Hai người lướt qua mấy ngọn núi, Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên theo sát phía sau. Hắc ảnh rốt cuộc cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn Ngu Thượng Nhung. “Ngươi có thể đuổi kịp ta?”
“Người đã bị Kiếm Ma nhìn trúng đều là vong hồn dưới kiếm.” Ngu Thượng Nhung thong dong trấn định đáp.
“Kiếm Ma?”
“Là hư danh do thế nhân khen tặng, không đáng nhắc tới.” Ngu Thượng Nhung nâng tay, Trường Sinh Kiếm rời khỏi vỏ.
Hắc ảnh nuốt nước miếng lui về sau. Đúng lúc này phía sau lưng hắn chợt vang lên một giọng nói khàn khàn: “Tiểu Sinh, lui ra.”
“Đại nhân! Ngài đến rồi!” Hắc ảnh kích động quỳ xuống.
“Làm xong việc chưa?”
“Đã xong rồi, nhưng không ngờ lại bị kẻ này theo dõi, xin đại nhân thay ta trừ khử hắn.” Hắc ảnh vội nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận