Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1780: Trở mặt

Tưởng Đông Thiện xua tay nói: “Ta bị oan uổng. Với bản sự của các vị tiên sinh, ta làm sao mà đánh lén được?”
“Nói nhảm, ngươi đánh lén không được nên mới diễn lâu như vậy. Ngươi cố ý dẫn dụ bọn ta đi vào cổ trận là vì muốn dùng trận này vây khốn bọn ta. Có một vị tiên hiền đã nói, khi con người nói dối thì hai mắt sẽ không tự chủ được mà nhìn sang hướng khác… Đó, ngươi lại định nói dối.” Minh Thế Nhân nói.
“Ta không có!” Tưởng Đông Thiện phản bác.
“Vậy thì bảo Vương Tử Dạ xéo đi!” Minh Thế Nhân trầm giọng quát.
Ầm!
Vương Tử Dạ đột nhiên đánh về phía Minh Thế Nhân, u quang nở rộ.
“Tứ sư đệ, né tránh!”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung một trái một phải, đánh ra ngàn vạn đao cương kiếm cương.
Vương Tử Dạ dùng nhục thân xông phá vào vòng vây, nơi nào hắn đi qua đều có tiếng không gian xé rách, trong chớp mắt đã tới trước mặt Minh Thế Nhân.
Vù!
Một quyền đánh tới, nhưng trọng quyền của Vương Tử Dạ lại đánh trúng không khí. Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ đã biến mất không thấy đâu nữa, một giây sau lại xuất hiện trên không trung trăm mét, nhìn xuống Vương Tử Dạ.
Mọi người đều cả kinh.
“Không gian đạo? Chân nhân?” Tưởng Đông Thiện nói.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vừa kinh ngạc vừa vui mừng, mỉm cười nhìn Minh Thế Nhân.
“Lão tứ, không tệ.”
“Đại sư huynh và nhị sư huynh quá khen. Ở trước mặt hai vị sư huynh ta chỉ là khoa chân múa tay.” Minh Thế Nhân khiêm tốn đáp.
Tần Nại Hà nói: “Nắm được không gian chi đạo sao lại là khoa chân múa tay.”
Tưởng Đông Thiện cười dài: “Vậy thì để Vương Tử Dạ lĩnh giáo ngươi một chút.”
Vương Tử Dạ nhận được mệnh lệnh, bỗng nhiên ngẩng đầu đạp không phóng lên trước mặt Minh Thế Nhân, cánh tay mang theo lực lượng kinh người quét ngang.
Ầm!
Minh Thế Nhân và Cùng Kỳ bị đánh bay.
Bay ra trăm mét, Minh Thế Nhân nhảy lên cao nói: “Cẩu tử, tự chiếu cố bản thân.”
Gâu gâu gâu.
Minh Thế Nhân biến mất, hai bên liệt cốc xuất hiện vô vàn dây leo cấp tốc sinh trưởng, chỉ trong khoảnh khắc đã bao trùm phương viên ngàn mét, tạo thành một không gian độc lập.
“Thanh Mộc Quyết?” Tưởng Đông Thiện nói. “Vương Tử Dạ, đừng đùa nữa, nghiêm túc lên.”
Vương Tử Dạ há miệng, giang rộng hai tay, toàn thân bộc phát ra hắc mang trút xuống như mưa.
“Là tử khí, mau tránh!”
Ba người Vu Chính Hải lập tức na di né tránh, tách ra ba phương hướng khác nhau.
Ngao !
Lục Ngô từ xa bay tới, trên đỉnh đầu của nó, Đoan Mộc Sinh phóng Bá Vương Thương ra, mang theo hai con tử long cấp tốc xoay tròn, hấp thu toàn bộ tử khí. Chỉ có một số ít tử khí rơi vào thanh mộc khiến cho một khoảng cây xanh trở nên héo rũ điêu tàn.
Tưởng Đông Thiện nhìn tử long bay về quấn quanh người Đoan Mộc Sinh, cau mày nói: “Tam tiên sinh, như vậy không tốt đâu.”
Đoan Mộc Sinh nhảy ra khỏi đỉnh đầu Lục Ngô, trầm giọng quát: “Ta hận nhất loại tiểu nhân âm hiểm như ngươi!”
Hắn né tránh Vương Tử Dạ, vọt về phía Tưởng Đông Thiện.
“Vương Tử Dạ!” Tưởng Đông Thiện lập tức hạ lệnh.
Hai tay Vương Tử Dạ run lên, cánh tay rời khỏi cơ thể bay ra ngoài!
Phanh phanh!
Đoan Mộc Sinh xoay người dùng Bá Vương Thương quét ngang, hắc khí và tử long giao thoa tạo thành lực lượng rung chuyển không gian, đẩy lùi Đoan Mộc Sinh về phía sau.
“Đây là chiêu gì?”
Minh Thế Nhân thò đầu ra từ trong khe hở giữa đám dây leo, trợn mắt nhìn thân thể Vương Tử Dạ đã không còn hai cánh tay.
Tần Nại Hà nói: “Quả nhiên là thần thi Vương Tử Dạ, dù đã chết rồi thì nhục thân vẫn mạnh mẽ như thế, không thua gì thần thi Doanh Câu.”
Tưởng Đông Thiện nhảy lên không trung, Tinh Bàn xuất hiện phòng bị mọi đòn đánh lén. Hắn cười ha hả nói:
“Không ngờ các ngươi đều có thực lực của chân nhân… Xem ra thời gian cổ trận lại giúp các ngươi rồi.”
“Ngươi quả nhiên có vấn đề.” Vu Chính Hải nói.
“Không không không…” Tưởng Đông Thiện vẫn phủ nhận, “Ta rất thưởng thức thực lực của các ngươi, thậm chí còn muốn gia nhập Ma Thiên Các nữa kìa. Trong cổ trận, ta từng bày tỏ thái độ với tiền bối rất nhiều lần, huống hồ gì chúng ta còn đến từ kim liên.”
Tưởng Đông Thiện lại nhìn về phía cổ trận. Thời gian rất cấp bách, hắn lấy ra một đạo phù chỉ dán lên người Vương Tử Dạ, đảo mắt nói:
“Để thể hiện rõ thái độ, ta sẽ dừng lại ở đây. Giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, các vị bảo trọng.”
Huyết khí trên người Vương Tử Dạ bốc lên, cấu kết cùng Tưởng Đông Thiện. Tưởng Đông Thiện mang Vương Tử Dạ bay về phía khe nứt.
Lúc này, Vu Chính Hải đột nhiên đánh ra một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ.
Tưởng Đông Thiện nghi hoặc ngẩng đầu, Tinh Bàn hai mươi Mệnh Cách ngăn ở phía trước.
Hư ảnh Vu Chính Hải lơ lửng trên không trung, lặng lẽ nói: “Bây giờ muốn đi thì đã muộn.”
“Đại tiên sinh, ngươi có ý gì?”
“Chỉ cần gia sư gật đầu, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng người chưa gật đầu thì ngươi không được phép đi.” Cánh tay Vu Chính Hải quét ngang, đao cương bao bọc lấy Bích Ngọc Đao tạo thành tia đao cương dài trăm trượng hướng về phía Tưởng Đông Thiện.
“Ngươi…”
Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung lại lần nữa vọt ra khỏi vỏ, lượn vòng quanh người hắn. “Đại sư huynh nói đúng lắm.”
Tần Nại Hà, Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh xuất hiện ở ba hướng còn lại. Năm người vây quanh Tưởng Đông Thiện.
“Các ngươi coi thường Vương Tử Dạ rồi.” Tưởng Đông Thiện cười khẩy.
Vương Tử Dạ ngửa đầu lên trời gầm thét, hai mắt hoá thành huyết đồng. Hai tay, hai chân và đầu hắn đồng loạt rời khỏi thân thể, đánh về phía năm người.
Phanh phanh phanh…
Năm đại cao thủ Ma Thiên Các đối chiến với năm phần cơ thể của thần thi.
Lục Ngô quay đầu nhìn về phía đám người còn lại: “Lui ra sau.”
Nguyên Lang lớn tiếng hô: “Lui về sau!” Bốn mươi chín kiếm khách lập tức kết trận giữa không trung.
Đàn hung thú từ hai bên liệt cốc đánh tới như thuỷ triều, Lục Ngô ngẩng đầu phóng lên cao, tám cái đuôi xoè ra như khổng tước.
Hàn ý cực hạn càn quét tứ phương. Vô số hung thú bị Lục Ngô đóng thành băng điêu.
“Ngao !” Lục Ngô gầm lên một tiếng, sóng âm phô thiên cái địa chấn vỡ toàn bộ đám băng điêu. Chỉ một chiêu đã miểu sát hơn vạn hung thú.
Còn lại đám thú vương đánh về phía đám người Ma Thiên Các.
Bốn vị trưởng lão có kinh nghiệm tác chiến phong phú, bình tĩnh nói: “Ngăn trở.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận