Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1690

Dương Liên Sinh biết rõ Hoả thần tộc không dễ chết như vậy, thế là hắn điều động ngàn vạn hồng tuyến đánh tới.
Đúng lúc này, Giang Ái Kiếm đứng lên huy động Long Ngâm Kiếm bay tới, chém đứt đám hồng tuyến, khoé miệng trào ra máu tươi nói: “Thả hắn ra.”
“Chỉ bằng ngươi?!”
Vù!
Một đầu hồng tuyến phóng về phía Giang Ái Kiếm. Giang Ái Kiếm mặt không đổi sắc huy động Long Ngâm Kiếm chém xuống.
Soạt! Hồng tuyến đứt đoạn.
“Hả?” Dương Liên Sinh cảm thấy không thích hợp.
Giang Ái Kiếm cắm Long Ngâm Kiếm xuống đất, hít sâu một hơi rồi lấy chiếc hộp màu đen ra.
Hoàng Thời Tiết thấy thế vội vàng kêu lên: “Giang Ái Kiếm, dừng lại!”
“Sư phụ, không sao đâu.” Giang Ái Kiếm nhe răng cười.
“Ngươi không phải Thiên Giới Bà Sa, ngươi không khống chế được nó!” Hoàng Thời Tiết nói.
“Đại sư huynh!” Đôi mắt Lý Cẩm Y đỏ hồng, không khỏi lắc đầu.
Giang Ái Kiếm toét miệng cười với hai người: “Đã nói không sao mà… Sư phụ, lén nói cho người biết, ta đã là Thiên Giới Bà Sa.”
Ông !
Pháp thân xuất hiện chồng lên người Giang Ái Kiếm. Khí thế của hắn đột nhiên biến đổi, nguyên khí ba động, tu vi tăng vọt.
Hộp kiếm ông ông rung động. Toàn bộ bảo kiếm trong địa cung đều phát ra tiếng leng keng cộng hưởng, tựa như tiếng chuông gió vào một chiều hè.
Leng keng leng keng !
Hộp kiếm màu đen trước mặt Giang Ái Kiếm rung động kịch liệt.
Nửa thân thể Dương Liên Sinh nghi hoặc nhìn Giang Ái Kiếm, kinh ngạc nói: “Chỉ mới vừa tiến vào Thiên Giới Bà Sa mà đã muốn khống chế thánh vật?”
Tu vi càng cao càng có thể phát huy uy lực của thánh vật. Hộp kiếm này không chỉ có tác dụng phụ trợ mà còn có thể dùng làm vũ khí. Người mới tiến vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa rất khó có thể phát huy năng lực của nó.
“Tiểu bối vô tri, các ngươi đều phải chết, đừng uổng phí sức lực làm gì. Ha ha ha…” Dương Liên Sinh ngửa đầu cười, tiếng cười quanh quẩn chấn nhiếp nhân tâm.
Phốc!
Giang Ái Kiếm phun ra một ngụm máu, đan điền khí hải không chịu nổi áp lực cường đại từ hộp kiếm, nguyên khí không ngừng lăn lộn trong cơ thể hắn.
Hoàng Thời Tiết quát lớn: “Ta lệnh cho ngươi buông nó ra! Mau dừng lại!”
Giang Ái Kiếm không chỉ không dừng lại mà còn quay đầu nhìn Hoàng Thời Tiết nói:
“Sư phụ, người còn khí lực lớn như vậy, không bằng giúp ta một phần sức lực đi, sao còn nhiều chuyện như thế.”
Hắn nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai.
Đều có sư phụ mà đôi bên lại chênh lệch như vậy nha. Sư phụ nhà người ta bao che khuyết điểm vô cùng, sư phụ ta phải để ta bảo vệ, còn ở sau lưng mắng mỏ không ngừng, thật là mệt tâm!
“Ngươi… đồ hỗn trướng!” Hoàng Thời Tiết trừng mắt mắng to, hung hăng giậm chân.
Hắn làm gì còn lực chi viện. Bị Dương Liên Sinh tấn công hai lần, còn nói chuyện được đã là không tệ.
“Đại sư huynh, nếu cứ tiếp tục như vậy, tu vi của huynh…” Ánh mắt Lý Cẩm Y nhìn Giang Ái Kiếm đầy phức tạp.
Khoé miệng Giang Ái Kiếm chảy ra tia máu, cười nói: “Chuyện nhỏ, nhìn ta xử lý hắn này.”
Song chưởng Giang Ái Kiếm hợp lại, hộp kiếm màu đen toả ra kim quang đến trăm trượng, từ trong hộp bay ra vô số phi kiếm, cấp tốc hoá thành một con trường long, mỗi thanh kiếm đều được kiếm cương bao bọc.
Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Ta còn không hiểu vì sao thường ngày ngươi thích sưu tập kiếm như thế, thì ra đều để đặt vào hộp kiếm này?”
“Quá khen.”
Giang Ái Kiếm nín hơi ngưng thần, khống chế toàn bộ bảo kiếm mà hắn sưu tầm được. Kiếm cương lượn vòng trên không trung, đồng loạt tấn công về phía Dương Liên Sinh.
Được hộp kiếm tẩm bổ, đám bảo kiếm toả ra quang hoa kỳ dị. Hàng trăm hàng ngàn thanh bảo kiếm theo thứ tự đâm vào người Dương Liên Sinh.
Dương Liên Sinh gầm thét: “Cút!!”
Mấy trăm đạo kiếm cương bị đánh bay, sau đó lại tụ tập nhào tới. Kẻ trước ngã, người sau lên, không ngừng đâm thân thể Dương Liên Sinh thành tổ ong vò vẽ.
Dương Liên Sinh giận dữ thu hồi toàn bộ hồng tuyến đang trói chặt Tư Vô Nhai, vọt về phía Giang Ái Kiếm. “Ta giết ngươi trước!!”
“Giang Ái Kiếm!” Tư Vô Nhai vọt tới cứu viện.
Ầm!
Dương Liên Sinh mặc kệ đám bảo kiếm vẫn không ngừng đâm vào cơ thể mình, bay đến đánh ra một chưởng vào bả vai Giang Ái Kiếm.
Một khối máu thịt bay ra ngoài, Giang Ái Kiếm ngã ngược ra sau.
Hộp kiếm đột nhiên im bặt, tất cả bảo kiếm ầm ầm rơi xuống đất.
Dương Liên Sinh tiếp tục tấn công Giang Ái Kiếm nhưng Tư Vô Nhai đã đuổi đến kịp thời, lực lượng Mệnh Cách bắn ra chém rụng một cánh tay hắn.
Dương Liên Sinh mặc kệ đau đớn, dùng tay còn lại hung hăng đập vào Tinh Bàn.
Ầm!
Tinh Bàn hõm vào trong, Tư Vô Nhai đâm sầm vào vách đá, toàn thân ướt đẫm máu tươi.
Dương Liên Sinh rơi xuống, bàn tay vỗ xuống đất, hồng tuyến xuất hiện đầy trời dệt thành một tấm lưới quấn lấy Tư Vô Nhai một lần nữa.
Từng đạo hồng tuyến ghim vào cơ thể Tư Vô Nhai, máu tươi không ngừng trào ra.
Lý Cẩm Y lắc đầu, tuyệt cảnh trước mắt khiến nàng không do dự nữa. Nàng cắn chặt răng thiêu đốt đan điền khí hải, vọt về phía Giang Ái Kiếm, truyền toàn bộ nguyên khí cho hắn.
“Sư huynh!!”
Giang Ái Kiếm mở mắt nói: “Muội làm gì thế?”
“Sư huynh… phải dựa vào huynh.” Lý Cẩm Y mệt mỏi mỉm cười rồi ngã xuống đất.
Giang Ái Kiếm sửng sốt nhìn nàng. “Muội điên rồi.”
“Không điên bằng sư huynh.”
Lý Cẩm Y nhìn về phía Dương Liên Sinh.
Giang Ái Kiếm gật đầu, thu hồi suy nghĩ phức tạp trong lòng. Hắn ngẩng đầu nói với Tư Vô Nhai: “Nhớ phải giữ lời, cho ta bảo kiếm đó.”
Nói xong, hắn lao về phía Dương Liên Sinh, đánh ra chưởng ấn mạnh hết sức bình sinh.
Dương Liên Sinh đã không còn thủ đoạn gì, đan điền khí hải đã bị thiêu đốt đến không còn hình dáng, hiện tại hắn cũng không còn sức gọi ra Tinh Bàn hay chưởng ấn.
Nhìn Giang Ái Kiếm lướt đến, Dương Liên Sinh trầm giọng nói: “Hoặc là không làm, hoặc làm cho đến cùng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận