Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1092

“Thú vị.” Lục Châu nói, “Lão phu rất thưởng thức đáp án của ngươi.”
Nếu ai ai cũng có thể thông minh như Nhan Chân Lạc thì tốt biết bao. Giao tiếp với người thông minh thật là dễ chịu.
Ông !
Trong thạch lâm vang lên tiếng cộng hưởng.
“Đến rồi.” Nhan Chân Lạc nói, “Trong phương viên mười dặm quanh đây không có người, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đánh giết Mệnh Cách thú.”
“Cũng được.”
Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi qua rừng cây, hai người quay đầu nhìn sang, phát hiện phía trên những ngọn cây cao chọc trời xuất hiện một luồng ánh sáng đỏ rực như hoả diễm.
Lục Châu tròn mắt nhìn. Cái quỷ gì đây? Nhưng ngoài mặt vẫn là bất động thanh sắc.
Nhan Chân Lạc cũng nhìn thấy, bật thốt ra một tiếng chửi thề: “Moá…”
“Đối phó không được?” Lục Châu hỏi.
Nhan Chân Lạc đổ mồ hôi nói: “Đây không phải là Mệnh Cách thú bình thường, tên nó là Đế Giang. Con thú này có thân hình mập mạp, sáu chân bốn cánh, không có phần đầu, toàn thân xích hoả. Thật không ngờ lại là Đế Giang…”
“Lão phu đột nhiên muốn hỏi một câu, vì sao Hắc Tháp nghị hội không trực tiếp tìm đến hang ổ hung thú mà lại ở trong thành trì nhân loại ôm cây đợi thỏ?” Lục Châu hỏi.
“Không có khả năng.” Nhan Chân Lạc đáp, “Nơi đó đúng là có rất nhiều hung thú, nhưng mà… vô cùng nguy hiểm! Chẳng hạn như Hắc Thuỷ Huyền Động, Vô Tận Hải và chỗ sâu trong Thương Mang Sâm Lâm, đều không phải là nơi con người có thể đi vào.”
Lời này khiến Lục Châu nhớ tới con quái vật khổng lồ ở Vô Tận Hải… Một con cự thú có thể tiêu hao hết toàn bộ năng lượng của Hệ thống, đủ biết nó mạnh mẽ đến cỡ nào.
Lục Châu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhan Chân Lạc tiếp tục nói: “Đế Giang có tốc độ cực nhanh, là Mệnh Cách thú có tốc độ nhanh nhất mà ta từng biết!”
Hai mắt Lục Châu toả sáng, nghĩ tới tốc độ khoa trương của Dịch Nghiêu. Nếu Lục Châu cũng có Mệnh Cách Chi Tâm phụ trợ tốc độ thì còn bá đến mức nào.
“Thích hợp với lão phu không?” Lục Châu hỏi.
“Cực kỳ thích hợp. Lục huynh mà có được Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang thì tốc độ sẽ nhanh hơn Dịch Nghiêu nhiều.”
Đế Giang đang bay thì ngừng lại, sáu cái chân khua loạn trên không trung trông rất buồn cười, khiến người ta rất khó có thể tin được nó là một con Mệnh Cách thú đến Nhan Chân Lạc cũng phải bó tay.
Nhan Chân Lạc điểm mũi chân, thân ảnh như điện lấp loé xuất hiện sau lưng Đế Giang, bàn tay tung chưởng.
Oanh!
Hắc sắc chưởng ấn như thái sơn áp đỉnh đè ép xuống, Đế Giang bị cự lực va chạm, chỉ trong khoảnh khắc đã lao vọt đi như cơn cuồng phong, tốc độ rõ ràng tăng lên gấp mấy lần.
“Quả nhiên không bắt được, tốc độ quá nhanh!” Sắc mặt Nhan Chân Lạc xám xịt, “Lần này e là phải nuốt lời với Lục huynh rồi.”
Lục Châu chú ý thấy tốc độ của Nhan Chân Lạc cũng tương đương với Dịch Nghiêu. Một chưởng vừa rồi rõ ràng là muốn đánh Đế Giang văng vào Thạch Lâm Trận, không ngờ tốc độ phản ứng và phi hành của Đế Giang lại khoa trương đến thế.
“Lão phu thử xem.”
Lục Châu đạp mạnh chân bay lên không trung, thân ảnh loé lên xuất hiện phía trên Đế Giang, chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đánh xuống, Thái Huyền chi lực tự động khoá chặt mục tiêu.
Thấy cảnh này, trong lòng Nhan Chân Lạc kinh ngạc vạn phần, nhớ lại một màn Lục Châu và Dịch Nghiêu chiến đấu không khỏi cảm thấy khâm phục đến cực điểm, hắn thậm chí còn hoài nghi lão nhân này đến từ lam liên giới.
Thế nhưng mà… trong tam quan nhận biết của Nhan Chân Lạc không hề có lam liên giới tồn tại, thế nên hắn mới kinh ngạc như vậy.
Chưởng ấn đánh xuống, Đế Giang cảm thấy nguy hiểm đến gần, bốn cái cánh lập tức vùng vẫy, thân ảnh bay vọt ra khỏi khu rừng như một làn khói.
“Nhanh vậy sao?”
Lam chưởng tiêu tán giữa không trung, Lục Châu không khỏi nhíu mày. Xem ra Thái Huyền chi lực cũng có cực hạn.
“Ta đuổi theo nó.” Nhan Chân Lạc lách mình đuổi theo, dùng đại thần thông xuất hiện chắn trước mặt Đế Giang, pháp thân xuất hiện, lực lượng Mệnh Cách kích xạ bắn tới.
Phanh phanh phanh!
Đế Giang bay lượn lung tung để né tránh lực lượng Mệnh Cách, bất đắc dĩ đành quay đầu bay trở về khu rừng, mà Lục Châu vừa vặn đứng chắn đường nó.
Lục Châu nhìn về phía Nhan Chân Lạc, trên Tinh Bàn của hắn có sáu viên Mệnh Cách đang phát sáng. Kỹ xảo chiến đấu của Nhan Chân Lạc rất thuần thục, năng lực khống chế Tinh Bàn đã đạt tới mức lô hoả thuần thanh.
“Lục huynh, đuổi nó tới khu vực trận pháp.”
Lục Châu gật đầu, song chưởng chập lại kết thành thủ thế. Mấy trăm ngàn đạo kiếm cương xuất hiện trên bầu trời như đàn cá dưới đáy biển, lít nha lít nhít không tài nào đếm xuể.
Nhan Chân Lạc không khỏi hô lên: “Bội phục!”
Hắn học theo Lục Châu, gọi ra chi chít kiếm cương, tuy số lượng không nhiều bằng Lục Châu nhưng kết hợp với nhau đã đủ để ngăn bước Đế Giang.
Đế Giang có vẻ rất nhát gan, xung quanh đường đi đều bị kiếm cương bịt kín, nó chỉ có thể bay về phương hướng Thạch Lâm Trận. Xem ra trí thông minh của nó không quá cao.
“Có hy vọng.” Nhan Chân Lạc mừng rỡ nói.
Hai vị Thiên Giới Bà Sa cùng ra tay, nếu còn không bắt được Đế Giang thì đúng là mất mặt. Hai người điều khiển kiếm cương bay về phía khu rừng, bức Đế Giang ngoan ngoãn đi thẳng một đường.
Đế Giang bay lung tung trên các ngọn cây hòng né tránh kiếm cương và chạy trốn. Lục Châu nâng tay lấy Vị Danh Cung ra. Âm thanh vù vù rung động xuất hiện, một đạo tiễn cương cực lớn hình thành.
Nhan Chân Lạc cả kinh: “Hợp cấp?”
Vũ khí hợp cấp vô cùng hiếm thấy, trong Hắc Tháp nghị hội cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thì hồng cấp đã là bảo bối quý hiếm, Nhan Chân Lạc không ngờ trong tay Lục Châu lại có vũ khí hợp cấp.
Lục Châu buông tay, tiễn cương bắn tới như con thoi.
Nhan Chân Lạc vốn cho rằng Lục Châu chỉ bắn ra một đạo tiễn cương, không ngờ Lục Châu không hề có ý định dừng lại, liên tục không ngừng kéo căng dây cung.
Vù vù vù!
Năm đạo tiễn cương lần lượt bắn ra mang theo Thái Huyền chi lực lao về phía Đế Giang. Đế Giang lập tức nghiêng người né tránh, tiễn cương như mọc mắt cũng bay thành hình vòng cung đuổi theo mục tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận