Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2077: Chấp Minh chi thần

Trên đời này ai mà không biết Ma Thần có rất nhiều bảo vật, tùy tiện một món cũng đủ để thế nhân điên cuồng.
Lục Châu tự rót một chén rượu, nói: “Bạch Đế đã không cần hồi báo, vậy lão phu dùng rượu thay thế. Nào, lão phu kính ngươi một ly.”
Chỉ đáng giá một chén rượu?
Đây là lời độc thoại trong nội tâm Bạch Đế, nhưng Huyền Dặc đế quân lại cảm thấy kinh hỉ bất ngờ, bởi vì trong nhận thức của hắn, chưa từng có tu hành giả nào đủ tư cách để được lão sư kính rượu.
Tứ Đế Thái Hư đều có địa vị cao cao tại thượng, là cường giả được người đời kính ngưỡng, nhưng ở trước mặt lão sư bọn hắn chỉ là tiểu hài tử!
Trong lòng Bạch Đế cũng hiểu được điều này, lập tức nâng chén rượu lên nói: “Được.”
Hai người chạm cốc, thiên ngôn vạn ngữ đều đặt trong chén rượu.
Chỉ còn lại Huyền Dặc đế quân mặt mày tiu nghỉu. Lão sư ngài chạm cốc mà không rủ ta…
Thấy hai vị tiền bối uống xong, Huyền Dặc đế quân mới ngửa cổ uống cạn một hơi. Ừm, uống rượu một mình cũng vẫn thơm!
Lục Châu nói: “Lão phu vừa hay có một việc muốn thỉnh giáo Bạch Đế.”
Bạch Đế khẽ giật mình, có cảm giác mình vừa rơi vào bẫy. Đã không được hồi báo gì thì thôi đi, lại còn phải làm không công cho người ta?
Nhưng mà hai tiếng “thỉnh giáo” nghe thật là êm tai, được vị cường giả tung hoành Thái Hư nói thỉnh giáo mình, dù là về tâm lý hay mặt mũi đều cảm thấy mỹ mãn nha.
“Thỉnh giáo thì không dám nhận.” Bạch Đế cười đáp.
“Ngươi có biết Chấp Minh chi thần đang ở đâu không?” Lục Châu hỏi thẳng.
Vừa nghe được câu hỏi này, gương mặt tươi cười của Bạch Đế đông cứng lại rồi biến mất. “Lục các chủ hỏi việc này làm gì?”
“Có một việc cực kỳ quan trọng cần tìm tới hắn.”
“Việc này bản đế e là không giúp được ngươi.” Bạch Đế nói.
“Tại sao?”
“Chấp Minh chi thần có ơn với bản đế. Bản đế đã đáp ứng hắn sẽ không để lộ hành tung của hắn cho người khác biết.”
Trong lòng Lục Châu khẽ động. “Quả nhiên ngươi biết tung tích của Chấp Minh.”
Bạch Đế trầm mặc.
Ngươi gài ta?
Hắn muốn sửa lời thì đã không kịp. Chén rượu này uống không thơm nha, lại còn rất ấm ức!
Bạch Đế nói: “Biết thì thế nào? Mặc kệ là nguyên nhân gì, bản đế tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của hắn.”
Lục Châu không để ý tới lời này mà ung dung nói: “Khi Tư Vô Nhai chết, đại sư huynh của hắn tự mình làm quan tài, lại thuận theo tâm ý của hắn thả quan tài xuống biển cả. Không ngờ Tư Vô Nhai lại không chết. Ngươi cứu đồ nhi của lão phu nên cũng có thể coi như phụ mẫu tái sinh.”
Bạch Đế nghi hoặc khó hiểu, không rõ vì sao Lục Châu lại nhắc tới chuyện này.
“Tuy hắn được sống lại một lần nữa nhưng thân thể lại yếu ớt không chịu nổi, không còn sống được bao lâu.”
Bạch Đế khẽ nhíu mày, trên đời này nào có sư phụ rủa đồ đệ như hắn?
“Mấy ngày trước bản đế còn gặp hắn, khí tức bình ổn, tu vi cũng không tệ, sao lại bảo không còn sống được bao lâu?”
“Ngươi chỉ nhìn thấy mặt ngoài.” Lục Châu đáp, không nói rõ người Bạch Đế nhìn thấy không phải Tư Vô Nhai.
Huyền Dặc đế quân nói xen vào: “Ta tin tưởng phán đoán của Lục các chủ.”
Bạch Đế liếc nhìn Huyền Dặc đế quân, không nói gì.
Lục Châu nói tiếp: “Muốn cải thiện tình hình thì cần có tinh huyết của Chấp Minh, dùng tinh huyết để cô đọng kỳ kinh bát mạch cho hắn. Cứu người nên cứu tới cùng, tiễn phật tiễn tới tây thiên, Bạch Đế hẳn sẽ không mặc kệ hắn thấy chết không cứu chứ?”
Bạch Đế trầm mặc.
Quả thật Bạch Đế rất thích Tư Vô Nhai. Khi còn ở hòn đảo thất lạc Tư Vô Nhai đã cống hiến rất nhiều, nếu thật là như vậy thì Bạch Đế đương nhiên không thể mặc kệ hắn gặp nguy hiểm. Chuyện này liên can trọng đại, chỉ cần sơ sẩy là vạn kiếp bất phục.
Thấy biểu tình của Bạch Đế nghiêm trọng như vậy, Huyền Dặc đế quân nghi hoặc hỏi: “Bạch Đế bệ hạ đang lo lắng chuyện gì?”
Bạch Đế còn chưa trả lời, Huyền Dặc đế quân đã khuyên nhủ:
“Với năng lực của Lục các chủ, nếu muốn tìm Chấp Minh chi thần thì cũng không quá khó. Thời kỳ thượng cổ Chấp Minh rời khỏi Thái Hư đến Vô Tận Hải, hắn đi về hướng đông, đến nay vẫn chưa trở về. Vì để tránh Cán Cân Công Chính phát hiện, hắn sẽ không trở về, cũng sẽ không thay đổi phương hướng. Chỉ cần đi về phía đông Vô Tận Hải thì sẽ tìm được dấu vết hắn để lại thôi.”
Bạch Đế: “?”
Có thể thấy rõ biểu tình của Bạch Đế trở nên khó coi, tựa như không vui khi Huyền Dặc đế quân hiến kế cho Lục Châu.
Huyền Dặc đế quân nói xong lại cười híp mắt nhìn Bạch Đế, ánh mắt kia như thể đang nói, đây là cơ hội để gia tăng độ thân mật giữa ngươi và lão sư, đừng có lãng phí nha.
Bạch Đế sao có thể không hiểu, nhưng hắn vẫn tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Lục Châu thở dài một tiếng, nâng chén rượu lên nói: “Thôi được, lão phu không thích ép buộc người khác. Ngươi có ơn cứu mạng với hắn, lão phu không trách ngươi.”
Lục Châu uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi đặt nó lên bàn: “Lão phu phải đi Vô Tận Hải một chuyến, các ngươi tán gẫu tiếp đi.”
Huyền Dặc cùng Bạch Đế cạn lời.
Huyền Dặc đế quân vội vàng đứng lên: “Vô Tận Hải mênh mông như thế, Lục các chủ làm sao tìm được Chấp Minh chi thần?”
“Đồ nhi của lão phu đang gặp nguy cơ sớm chiều, bọn hắn xem lão phu như cha, lão phu sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mặc kệ phải mất bao lâu, mặc kệ xa bao nhiêu, dù ở chân trời góc bể lão phu cũng sẽ tìm ra hắn.”
Bạch Đế câm nín.
“Nếu Lục các chủ đã khăng khăng muốn đi vậy Huyền Dặc điện nguyện ý dùng toàn lực trợ giúp ngài. Ngài có thể tùy ý phân công Huyền Giáp Vệ.” Huyền Dặc đế quân nói.
Bạch Đế nghi hoặc nhìn Huyền Dặc đế quân. Có ai làm điện chủ qua loa như ngươi không? Huyền Giáp Vệ là lực lượng trung kiên của Huyền Dặc điện vậy mà ngươi cũng nỡ bỏ?
Biết tâm tư của Bạch Đế, Huyền Dặc đế quân nói: “Đoan Mộc Sinh bên phía Xích Đế đã là điện thủ tân nhiệm của Huyền Dặc điện, cũng là đồ đệ của Lục các chủ, giúp đỡ ngài ấy là việc hợp tình hợp lý.”
Hay cho một câu hợp tình hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận