Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1689

Vừa đến nơi, Tư Vô Nhai nhìn thấy bộ khô lâu khổng lồ canh giữ ngoài cửa địa cung đang không ngừng huơ đao tấn công Hoàng Thời Tiết, Giang Ái Kiếm và Lý Cẩm Y.
Đáng tiếc ba người đều không phải là Thiên Giới Bà Sa, bị khô lâu đánh bay ra ngoài, phun ra mấy ngụm máu.
Tư Vô Nhai hô lên: “Ta tới đây.”
Hắn gọi ra Khổng Tước Linh, hoá thành một đôi cánh kim quang bám vào lưng hắn, trông rất có khí thế của Hoả thần hàng lâm.
Giang Ái Kiếm bật cười ha hả: “Ta nói đúng mà, ngươi rất giống Lăng Quang.”
Tư Vô Nhai vỗ cánh bay tới, lực lượng của hai Mệnh Cách đánh vào người khô lâu. Khổng Tước Khai Bình bắn ra vô số đạo kim châm.
Khô lâu không mảy may suy suyển.
Hoàng Thời Tiết ôm ngực nói: “Hắn là thị vệ thủ hộ lối vào địa cung, thực lực không quá mạnh, chúng ta không nên lấy cứng đối cứng làm gì.”
Tư Vô Nhai thu hồi Tinh Bàn, vỗ cánh bay lên không trung. “Hoàng đảo chủ nói có lý. Giang Ái Kiếm, hủy cánh cửa đá đi.”
“Được.”
Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ chém về phía cánh cửa đá. Cửa đá vỡ vụn, văn tự bên trên trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Trên thân khô lâu cũng bay ra văn tự lóng lánh kim quang rồi ảm đạm. Khô lâu dừng lại, không còn nhúc nhích.
Tư Vô Nhai lại gọi ra Tinh Bàn, điên cuồng oanh tạc vào khô lâu, rốt cuộc nó tan nát đến cặn cũng không còn.
Làm xong những việc này, hắn đáp xuống đất thở phào một hơi: “Các ngươi không sao chứ?”
“Không có gì đáng ngại. Lần này may mà có Hoả thần giúp đỡ, nếu không chúng ta đều phải chết.” Hoàng Thời Tiết khó chịu nói.
“Đúng là hù chết người. Sau này ta nhất định sẽ không đi lung tung nữa.” Giang Ái Kiếm cười nói, “Ngươi mà không đưa mấy thanh kiếm trong Thiên Vũ Viện cho ta, ta lập tức xử ngươi.”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Cho ngươi hết. Nhưng mà… đám bảo kiếm trong địa cung ngươi không cần hay sao?”
“Cần chứ, đương nhiên cần… suýt chút nữa thì quên.” Giang Ái Kiếm nhảy lên, bay về phía địa cung. Hắn lấy ra một chiếc hộp đen, vừa định thu đám vũ khí vào trong thì sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói âm trầm: “Đáng tiếc ơi là đáng tiếc… Lăng Quang đúng là đồ ngu xuẩn.”
Bốn người giật mình quay đầu nhìn lại.
Dương Liên Sinh chỉ còn nửa người trên, toàn thân đã bị thiêu đến cháy đen đang bò tới, gương mặt chỉ còn là một đống thịt cháy khét.
“Dương Liên Sinh?” Tư Vô Nhai lui lại.
“Vậy mà còn chưa chết?!” Giang Ái Kiếm buồn nôn nói.
“Trước kia khi Trọng Minh tộc bị Lăng Quang tàn sát, ta đã nghĩ cách đối phó với chân hoả của Lăng Quang. Không ngờ… đúng là có hiệu quả.”
Phần miệng hắn chỉ còn lại xương cốt, trong giọng nói ngập tràn hận ý: “Hiện tại… ta muốn các ngươi phải chôn cùng!”
Hai cánh tay cháy đen chống xuống đất, Dương Liên Sinh như mũi tên bắn vọt về phía Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai giương cánh bay lùi ra sau né tránh. Dương Liên Sinh càng thêm thù hận nói:
“Ha ha ha… hậu duệ của Hoả thần?”
Tư Vô Nhai gọi ra Tinh Bàn: “Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, cần gì phải giãy giụa?”
Dương Liên Sinh tặc lưỡi nói: “Ngươi xem thường ta. Dù sao ta cũng có tu vi hai Mệnh Quan, dẫu bị Lăng Quang đánh còn một Mệnh Quan thì đám tôm cá nhãi nhép các ngươi cũng không chống cự nổi!”
Trên người hắn xuất hiện quang ấn và Tinh Bàn. Tinh Bàn có tám Mệnh Cách ảm đạm, chỉ còn lại bốn Mệnh Cách phát sáng, nhưng cũng sắp vỡ nát.
Giang Ái Kiếm không khỏi cảm thán, Móa nó đúng là đồ ương ngạnh!
Tư Vô Nhai không giao thủ với hắn mà bay lượn vòng trên không trung, tránh né khắp nơi, cố gắng kéo dài thời gian để Dương Liên Sinh tự chết.
“Nếu ta mang theo Đế Giang thì tốt rồi.” Tư Vô Nhai hối hận nghĩ.
Dương Liên Sinh truy kích một đoạn thời gian vẫn không tóm được Tư Vô Nhai, bèn thay đổi mục tiêu tấn công về phía ba người Giang Ái Kiếm, Lý Cẩm Y và Hoàng Thời Tiết.
“Hắn có cánh, các ngươi không có!”
Đầu tiên hắn nhào về phía Hoàng Thời Tiết. Hoàng Thời Tiết theo bản năng gọi ra pháp thân.
Dương Liên Sinh đâm sầm vào pháp thân. Ầm!
Pháp thân của Hoàng Thời Tiết bị đánh thành một lỗ thủng, toàn thân bay ra ngoài va vào đống đổ nát, máu tươi chảy tràn trên vạt áo.
Lý Cẩm Y và Giang Ái Kiếm hoảng sợ hô lên: “Sư phụ!!”
“Mặc kệ ta, mau chạy đi!” Hoàng Thời Tiết nói.
“Ha ha ha… không ai chạy được đâu!” Dương Liên Sinh điên cuồng cười rồi mượn lực hai tay, phóng về phía Hoàng Thời Tiết lần nữa.
Lý Cẩm Y vọt tới chắn trước mặt sư phụ, dù cương xuất hiện đầy trời đánh về phía Dương Liên Sinh.
Dương Liên Sinh chỉ khựng lại một lát, sau đó thế như chẻ tre chém nát toàn bộ dù cương, tung chưởng đánh vào người nàng.
“Sư muội!”
Giang Ái Kiếm nhào về phía Lý Cẩm Y, Long Ngâm Kiếm che chắn trước người nàng. Chưởng ấn kia đột nhiên uốn lượn, đánh vào lồng ngực Giang Ái Kiếm.
Tư Vô Nhai từ trên không trung vội vàng lao xuống, ngàn vạn đạo cương châm bay ra đâm vào thân thể Dương Liên Sinh, đồng thời tóm lấy Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y vọt về phía địa cung.
Dương Liên Sinh kêu to một tiếng, giận dữ bộc phát ra huyết hồng cương ấn đánh về phía đám người.
Tư Vô Nhai vỗ cánh, muốn đánh bay đám cương ấn kia, đáng tiếc thực lực hắn không thể so với bốn Mệnh Cách, bị cương ấn đánh trúng, đau đớn ngã xuống đất, toàn thân bị trói lại không thể động đậy.
“Ha ha ha…” Dương Liên Sinh dữ tợn cười, “Lăng Quang, mở to mắt ra mà xem ta giết chết hậu nhân của ngươi!”
Hoàng Thời Tiết ngẩng đầu kêu: “Tư Vô Nhai!”
Lý Cẩm Y cũng bất lực.
Giang Ái Kiếm nằm dưới mặt đất, không thể phân thân chống đỡ.
Đây là tử cục.
Tư Vô Nhai buồn bã nở nụ cười, nước mắt chảy ra.
Dương Liên Sinh tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười ngươi thảm thương, cười ngươi không biết trời cao đất rộng… Ngươi thật sự cho rằng có thể giết được ta?” Trong mắt Tư Vô Nhai ẩn hiện hồng quang.
“Tiểu tử, ngươi quên đây là nơi nào sao? Đây là địa cung Trọng Minh Sơn, là nơi đã phong ấn Lăng Quang suốt 100.000 năm nay! Ngươi thì tính là cái gì? Chết đi!!”
Phốc !
Một đạo hồng tuyến đâm xuyên qua ngực Tư Vô Nhai, hồng quang trong mắt hắn ảm đạm đi ba phần.
“Kẻ yếu đuối vô năng! Chết đi!” Dương Liên Sinh không ngừng gào to.
Lại một đạo hồng tuyến đâm thủng ngực Tư Vô Nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận