Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 565

Lan Ni vội vàng giải thích: “Một ngàn chín trăm năm trước, tổ tiên ta tại bờ biển Bắc Cương thu hoạch được cỗ quan tài này… Trong bản viết tay của tổ tiên có ghi lại, từng có một vị tu hành giả cửu diệp cường đại tu hành bên trong.”
Minh Thế Nhân cạn lời. “Bịa đặt, ngươi cứ tiếp tục bịa đặt đi.”
Lan Ni cất cao giọng nói: “Ta lấy danh nghĩa của Bá Nạp gia tộc ra thề, nếu có nửa lời dối trá thì gia tộc ta sẽ đời đời làm nô lệ, cả thế hệ đều bị nguyền rủa.”
“Ngươi lợi hại, ngươi cứ tiếp tục…” Minh Thế Nhân giơ ngón tay cái lên.
Lan Ni hạ giọng, chậm rãi nói:
“Về sau, vị tu hành giả kia ở Nhu Lợi một tháng, đưa cho chúng ta một quyển điển tịch rồi rời đi. Nghe nói hắn đến Đại Viêm, sau đó thì không còn tin tức gì nữa.”
Những lời này có quá nhiều lỗ hổng. Nếu cửu diệp thật sự tồn tại từ 1.900 năm trước thì sao không bộc lộ tài năng? Mà sử sách cũng chẳng hề ghi chép gì về hắn, trong tu hành giới thậm chí cũng chẳng có lời đồn đại nào.
Lục Châu không vội vàng phủ định chuyện này mà cầm lấy quyển điển tịch, chậm rãi lật ra.
Các phương pháp tu hành bên trong không có khác biệt mấy so với Đại Viêm, về lý luận thì ba nhà Nho Thích Đạo đều giống nhau về bản chất.
Lục Châu nhanh tay lật đến phần phương pháp tu hành của cửu diệp, lại phát hiện trên trang giấy đã bị mực nước bôi đen, chỉ viết một câu ngắn ngủi.
“Người ở đây rất yếu, nhưng cũng rất an toàn… Hy vọng nơi này vĩnh viễn luôn như vậy.”
Hơn nữa dòng chữ này lại được viết bằng ngôn ngữ Đại Viêm!
Lục Châu nhướng mày tiếp tục lật sang trang, nhưng những trang phía sau cũng bị bôi đen không khác gì trang đầu tiên, trên mỗi trang đều viết mấy câu:
“Hy vọng nơi này vĩnh viễn luôn như vậy.”
“Nguyện mãi luôn như thế.”
“Nguyện thế gian không có cửu diệp, nguyện thế gian không có thập diệp.”
“Ta thích màu vàng… không thích màu đỏ.”
Không có phương pháp tu hành, chỉ có những câu ghi chép linh tinh, tựa như cầu nguyện, tựa như nhật ký.
Lục Châu nhìn về phía Lan Ni…
Lan Ni khom người nói: “Trang bìa điển tịch có khắc trận văn chống phân huỷ mục nát có thể dùng để chứng minh niên hạn của quyển điển tịch này.”
Lục Châu khép điển tịch lại, thấy trên trang bìa có chi chít đường vân, chỉ tiếc những đường vân này đều đã ngả màu, chỉ còn bốn năm đường vân toát ra quang mang màu đỏ rực.
Trong khoảnh khắc đó, Lục Châu đột nhiên nhớ tới dòng chữ viết trên mấy trang sách: “Ta thích màu vàng… không thích màu đỏ.”
Đây là lần đầu tiên Lục Châu thấy trận văn màu đỏ.
Lục Châu nâng tay lên, vỗ mạnh lên bìa!
Oanh!
Trận văn tản ra lực lượng thần kỳ, đường vân màu đỏ rực bay lên thiên không như cánh bướm rồi tản mát ra bốn phía. Vì thời gian đã quá lâu nên những cánh bướm này không còn bao nhiêu lực lượng.
Lục Châu lại vỗ thêm lần nữa. Nguyên khí tiến vào trong đường vân, kim quang lập tức đại thịnh.
Trận văn trở nên rực rỡ hẳn lên, đường vân toả ra quang mang đỏ rực cũng biến mất, thay vào đó là màu vàng kim.
Lan Ni gật đầu. “Mỗi một đường vân có thể bảo hộ điển tịch hai mươi năm, cứ mỗi hai mươi năm sẽ có một đường vân phai nhạt.”
Lục Châu nâng tay, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh ngạc.
Đây đích thực là một quyển điển tịch đã tồn tại gần hai ngàn năm!
“Ngươi có biết người trong quan tài đã đi đâu không?” Lục Châu hỏi.
Lan Ni lắc đầu đáp: “Gia tộc của ta vừa thủ hộ vật này vừa tìm kiếm vị tiền bối kia, nhưng cho đến nay người đó vẫn bặt vô âm tín.”
Lục Châu vuốt râu suy tư.
Lan Ni lại nói tiếp: “Đây là thành ý của Bá Nạp gia tộc chúng ta… chúng ta nguyện ý tặng quyển điển tịch này cho Ma Thiên Các.”
Tặng điển tịch thì không nói làm gì, nhưng tặng quan tài cứ thấy quái quái thế nào. Nếu không phải đây thật sự là đồ cổ thì Đoan Mộc Sinh đã ném hết ra ngoài.
Lục Châu mới thản nhiên nói: “Đồ vật bản toạ sẽ thu nhận…”
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn về phía Lan Ni. “Ngươi muốn cái gì?”
Việc không có lợi thì không làm, nào có người chỉ đến tặng đồ mà không cần báo đáp?
Lan Ni đặt tay phải lên vai trái, tỏ vẻ rất thân sĩ đường hoàng: “Không cầu hồi báo, chỉ có một hy vọng xa vời.”
“Nói.”
“Chúng ta muốn thấy phong thái của cửu diệp!”
“Chỉ có vậy?”
Lan Ni trịnh trọng gật đầu, trong mắt lộ vẻ mong đợi.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước xuống bậc thềm, miệng gằn từng chữ:
“Nhu Lợi trước nay luôn lòng lang dạ thú, nhiều lần xâm phạm biên cảnh Đại Viêm. Cầu hoà là giả, điều tra hư thực mới là thật.”
Sắc mặt Lan Ni đại biến, vội vàng nói: “Chuyện này, chuyện này… ngài hiểu lầm.”
Một tấm Thẻ Nguỵ Trang có giá 10.000 điểm công đức, sao có thể tuỳ tiện lãng phí cho đám người dị tộc các ngươi xem?
Buồn cười!
Lục Châu cất bước tiến tới.
Lan Ni lui về phía sau.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một âm thanh chói tai.
Quác !
Minh Thế Nhân mắng một tiếng: “Súc sinh!” Sau đó vội vàng chạy ra ngoài xem.
Trên bầu trời, con hung thú phi cầm kia giang đôi cánh dài năm trượng kêu vang bên ngoài tầng bình chướng.
Lan Ni vội nói: “Súc sinh mất khống chế, để ta đi hàng phục nó.”
Bốn tên thuộc hạ cũng chạy theo Lan Ni.
Lục Châu vung tay lên. “Đoan Mộc Sinh.”
“Có đồ nhi.”
“Bắt lại.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Tuy không biết đám dị tộc này lấy can đảm ở đâu để đến Ma Thiên Các chơi trò tâm kế, nhưng đã đến thì không thể để bọn hắn rời đi.
Đoan Mộc Sinh lĩnh mệnh, xách theo Bá Vương Thương xông ra ngoài.
Vù vù vù!
“Thúc thủ chịu trói!”
Đoan Mộc Sinh tung ra trăm đạo thương ảnh lăng lệ công kích tới, Lan Ni xoay người dùng song chưởng cứng rắn ngăn lại.
Cương khí ngăn cản thương ảnh, Lan Ni lăng không bay ngược ra sau rồi hạ xuống đất.
“Chúng ta đến đây có thành ý, Các chủ cần gì phải hùng hổ doạ người?” Ánh mắt Lan Ni toé lửa.
Lục Châu chậm rãi đi về phía cỗ quan tài, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tên Bá Nạp Lan Ni này rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám vác mặt đến đây?
Lúc này Lục Châu phát hiện trên thân quan tài có khắc chi chít đường vân màu đỏ rực.
Trận văn thủ hộ?
Trận văn này trông càng phức tạp và cường đại hơn trên trang bìa quyển điển tịch nhiều.
Lục Châu bước ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Con hung thú phi cầm đang không ngừng công kích tầng bình chướng, tạo thành từng đạo gợn sóng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Minh Thế Nhân lừ mắt nói: “Đừng giả vờ nữa, chim nhà các ngươi không giả vờ được nữa rồi kìa.”
Lan Ni cau mày nhìn về phía Thiên Cẩu, nghi ngờ nói: “Sao có thể như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận