Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1182

Vừa rời khỏi phế tích, Giang Cửu Lý không khỏi rùng mình, hoá ra sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tên Hắc Ngô Vệ nói: “Giang đại nhân, bây giờ chúng ta làm sao bàn giao với Hắc Tháp?”
“Còn có thể bàn giao thế nào, trở về báo cáo toàn bộ cho Thượng nghị hội. Tu vi người này vượt xa Nam Cung Ngọc Thiên, chúng ta không cách nào ứng phó được.”
“Vậy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia…”
“Hầy, cũng may có ngươi ho khan nhắc nhở bản toạ mới không chọc giận hắn. Lần này nhờ có ngươi đó.” Trong lòng Giang Cửu Lý vẫn còn sợ hãi.
Sau khi Giang Cửu Lý rời đi, Lục Châu nói với Tiêu Vân Hoà: “Gần đây có chỗ nào ở không?”
“Nơi này vắng vẻ không có chỗ ở. Nhưng tại phía đông vương đô có một toà thành nhỏ bị bỏ hoang, chúng ta có thể dọn dẹp một chút rồi vào ở.”
“Vậy thì đến đó đi.”
Mọi người lục tục bay về phía đông.
Lục Châu cưỡi Đế Giang nên trông rất nhàn nhã, không bị ai nhìn ra hắn đã tiêu hao hết sạch năng lượng trong cơ thể.
Không bao lâu sau, mọi người đã tìm đến toà thành nhỏ, chọn một biệt viện đơn sơ mọc đầy dây leo mà dọn dẹp thanh lý.
Trời chạng vạng tối.
Thời tiết âm u ở Triệu Văn Quốc lại càng thêm mù mịt, tầm nhìn rất hạn chế.
“Sư phụ, đây là thứ ngài muốn tìm.” Ngu Thượng Nhung cung kính dâng Thiên Thư Khai Quyển lên.
Lục Châu nhìn Thiên Thư Khai Quyển, tán thưởng nói: “Vất vả cho các ngươi.”
“Đều là việc đồ nhi nên làm.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Khoảng thời gian này ngươi nên gấp rút điều dưỡng thân thể. Ngoài ra con đường tu hành của ngươi không ai có thể chỉ đạo hoặc cho ngươi kinh nghiệm, cứ việc sử dụng mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm kia đi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu. “Đồ nhi đa tạ sư phụ… Đồ nhi hình như đã tìm được phương pháp.”
“Phương pháp thì tự ngươi biết là được, không cần trương dương.” Lục Châu đương nhiên biết việc này. Nơi đây còn có người ngoài, tốt nhất đừng đề cập đến.
Ngu Thượng Nhung hiểu ý, lui ra một bên.
Lục Châu nhìn về phía Vu Chính Hải, khẽ gọi: “Vu Chính Hải.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi đã ngưng tụ thành công Thiên Giới Bà Sa, cũng là đệ tử Ma Thiên Các đầu tiên đạt tới Huyền Thiên cảnh. Từ hôm nay trở đi, ngươi được xuất sư.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải lập tức quỳ xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: “Sư phụ muốn trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn?”
“Đây là tán thành ngươi, không phải trục xuất ngươi. Từ xưa đến nay, có người nào bái sư học nghệ mà không muốn xuất sư đâu? Vi sư dạy các ngươi tu hành nhưng không thể thủ hộ các ngươi cả đời.”
Vu Chính Hải lắc đầu: “Không, đồ nhi chỉ muốn ở lại Ma Thiên Các, đồ nhi cam tâm tình nguyện.”
“Ngươi không nghĩ tới việc khai sơn lập phái?” Lục Châu thở dài hỏi.
“Bảo đồ nhi làm Giáo chủ còn được, nhưng làm sư phụ dạy đệ tử thì… không có khả năng, cũng không thích hợp. Sư phụ, đồ nhi còn kém xa lắm, xin cho đồ nhi theo ngài tu hành.”
Nói xong, Vu Chính Hải quỳ xuống, dập mạnh đầu.
Lục Châu thấy hắn chấp nhất như thế bèn lắc đầu: “Thôi vậy, vi sư sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Lúc này, Tiêu Vân Hoà ngồi gần đó cũng cười lên:
“Không nhìn ra Lục huynh còn là một vị tôn sư đức cao vọng trọng. Bội phục, bội phục. Có thể dạy dỗ được đồ đệ kiệt xuất như vậy, ta thật ghen tị đến đỏ mắt.”
“Tiêu tháp chủ, trời không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi.” Lục Châu không hề ngần ngại đuổi khách.
Tiêu Vân Hoà xấu hổ đứng lên: “Vậy Lục huynh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không lưu lại, đi tìm một phòng khác nghỉ ngơi.
Chờ màn đêm buông xuống, Lục Châu mới cầm Thiên Thư Khai Quyển lên, xem sơ qua một chút, trong lòng không khỏi tự nhủ, Thiên Thư Khai Quyển lần này sẽ mang lại kỹ năng gì đây?
[Ting ! thu hoạch được một phần Thiên Thư Khai Quyển, xin hỏi có sử dụng không?].
“Sử dụng.”
Thiên Thư Khai Quyển trên tay hoá thành từng điểm tinh quang, dung nhập vào cơ thể Lục Châu.
Lục Châu cảm nhận được các ký hiệu Thiên thư biến hoá bên trong não hải, sau đó sắp xếp lại thành từng câu chữ mà hắn có thể đọc được.
“Hiểu bách hương, phân biệt khí, nồng hay mỏng, ghi nhớ toàn bộ, tứ phương trên dưới, dị vực tuyệt cảnh, hương thơm khí thối, như ở trước mặt.”
Đọc được vẫn không hiểu là cái quỷ gì?!
Bên dưới là một đống ký tự đến đọc cũng không đọc được.
Hiện tại Lục Châu không có Thái Huyền chi lực nên cũng không thể thử nghiệm xem thần thông Thiên thư thứ bảy này là gì.
Lục Châu không vội lĩnh hội Thiên thư mà bổ sung một ít át chủ bài.
“Muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, chỉ dùng vũ lực là không đủ, phải dùng cả trí tuệ.”
Đến lúc đó cao thủ Hắc Tháp và Bạch Tháp chắc chắn sẽ xuất hiện. Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống:
Điểm công đức: 230.600 điểm.
Tuy đã dùng hết thẻ Một Kích Chí Mạng nhưng thu hoạch không tệ. Hiện tại giá thẻ là 33.000 một tấm.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi mua ba tấm Một Kích Chí Mạng, sau đó dùng một tấm Thẻ Kết Hợp.
Một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá xuất hiện trước mặt, Lục Châu thoả mãn gật đầu.
Sau đó hắn lại lấy Minh Vương Giới ra quan sát, phát hiện vật này không thể nhận chủ, cũng không có phẩm giai, chỉ là công cụ gia tăng sức mạnh, bèn không xem nữa.
Hiện tại kho vũ khí của Lục Châu càng ngày càng nhiều. Nhờ có Hệ thống nên có thể mang theo toàn bộ vũ khí, không lo thiếu chỗ. Tu hành giả bình thường đương nhiên không có khả năng mang theo một thân trọng bảo như hắn, có một, hai kiện đã là rất ghê gớm rồi.
Làm xong những việc này, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly, bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Thiên thư tự phù trong não hải bắt đầu sinh động hẳn lên, mỗi khi có tự phù biến thành con chữ Lục Châu có thể đọc hiểu, cảm giác thoải mái dễ chịu lập tức ập tới.
Trên người Lục Châu không ngừng toả ra quang mang màu xanh nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận