Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1067

Trước đó Lục Châu đã cảm thấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này thích hợp đặt vào vị trí Hoả tham Cách trên khu vực Địa hơn. Dùng ở Tả hữu đồng cung Cách có chút lãng phí, một khi ô Mệnh Cách này không chịu nổi sẽ gây ra phản phệ không nhỏ.
Bị Nghiệp Hoả của mình thiêu đốt đúng là châm chọc. Lục Châu cố nhẫn nhịn xao động trong người, kiệt lực áp chế khí huyết cuồn cuộn. Chỉ cần kháng cự lại một đợt này sẽ thành công khai Mệnh Cách.
Xoẹt xoẹt !
Trán Lục Châu ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác thiêu đốt càng lúc càng khó chịu. Lục Châu tận lực khống chế hoả diễm, không cho nó thiêu đốt sang công trình kiến trúc xung quanh, chỉ bọc lấy pháp thân và liên toạ.
Rốt cuộc đến điểm cực hạn, Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm.
Lực lượng phi phàm tựa như dòng nước mát xối vào pháp thân, chỉ trong giây lát đã dập tắt Nghiệp Hoả.
Lục Châu nhìn vào Mệnh Cung giữa toà kim liên. “Thất bại rồi sao?”
Toà kim liên lúc này đã ngừng xoay tròn, khu vực Mệnh Cung cũng không còn Nghiệp Hoả, thế nhưng viên Mệnh Cách lại không loé lên quang mang.
Lục Châu chờ một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì, bèn thở dài lắc đầu. “Thôi, thất bại là mẹ thành công.” Ngã một lần sẽ khôn ra.
Khi Lục Châu vừa định thu hồi pháp thân, trong toà kim liên đột nhiên xẹt lên hoả diễm.
Xèo !
Hả?
Hắn vội nhìn vào khu vực Mệnh Cung, ngay tại khu vực đặt viên Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Tế Điểu, quang mang lập loè loé sáng. Toà kim liên cũng từ từ xoay tròn lại như trước.
Cảm giác thiêu đốt ban nãy đã không còn, Lục Châu không khỏi thở phào. “Cũng may lúc nãy không dùng nhiều lực lượng phi phàm.”
Trạng thái khai Mệnh Cách rốt cuộc cũng giống với hai lần trước. Xem ra việc khai Mệnh Cách quá phụ thuộc vào yếu tố may mắn. Chỉ cần sai lầm một chút cũng có thể thất bại.
Sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt nhìn vào Mệnh Cung trên liên toạ, phát hiện sinh cơ trong Mệnh Cách Chi Tâm vẫn đang không ngừng rót vào Mệnh Cung.
“Lâu như vậy?”
Thời gian khai Mệnh Cách lần này đã vượt qua cả hai lần trước gộp lại. Lục Châu quyết định không để ý đến nó nữa, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Cứ thế hai ngày trôi qua thật mau, bên ngoài Văn Tinh điện vẫn rất yên tĩnh.
Tư Vô Nhai có đến tìm sư phụ một lần nhưng không thấy sư phụ đáp lời đành trở về Lễ Thánh điện, phát hiện Lý Vân Tranh với hai con mắt quầng thâm đang chờ mình.
“Lão, lão sư… đề này ta vừa mới đọc hiểu, có thể cho ta thêm một tháng không?” Lý Vân Tranh giơ mấy tờ đề bài ra với vẻ mặt xấu hổ. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn nghiên cứu đề bài Tư Vô Nhai giao, đến bây giờ cũng chỉ mới đọc hiểu, càng đừng nói tới việc giải được.
Tư Vô Nhai ngồi vào bàn, thản nhiên nói: “Không cần. Đề bài này ngươi không giải được.”
“Vì sao? À, ta hiểu rồi, đây vốn là đề bài không có đáp án?” Lý Vân Tranh hỏi.
“Có đáp án. Ý của ta là với năng lực của ngươi thì không giải được.”
“Ách…”
Mấy ngày nay, lòng tự tin của Lý Vân Tranh bị đả kích vô cùng, hắn tự xưng mình đọc nhiều sách vở nhưng đứng trước mặt Tư Vô Nhai thì lại thua kém mọi đường.
“Theo ý của ngươi, muốn giành lại quyền hành thì phải bắt đầu từ đâu?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Đương nhiên là văn võ bá quan… Chỉ cần bọn hắn không phản đối thì ta có thể ngồi vững trên đế vị.” Lý Vân Tranh hồi đáp.
“Suy nghĩ lại xem.” Tư Vô Nhai cầm bút lông lên, không coi đáp án vừa rồi ra gì.
“Chẳng lẽ không phải? Lão sư, bốn vị quốc công đã bị sư công thu phục. Có sư công đứng về phía ta, bốn vị quốc công khẳng định cũng sẽ ủng hộ, đám văn võ bá quan đương nhiên sẽ phải nghe lời.”
“Suy nghĩ lại lần nữa.” Tư Vô Nhai lắc đầu.
Lý Vân Tranh gãi đầu, càng nghĩ càng không thông. Nửa canh giờ sau vẫn không nghĩ ra, hắn bèn khom người nói: “Xin lão sư chỉ giáo.”
Tư Vô Nhai đặt bút lông xuống, nói: “Hạ Hầu Sinh là thống lĩnh ngự lâm quân, nắm giữ lực lượng chủ yếu của kinh đô.”
“Nhưng Hạ Hầu Sinh bây giờ không biết đang trốn ở đâu, kinh đô không có tin tức về hắn, có sư công ở đây e là hắn sẽ không dám trở về.” Lý Vân Tranh đáp.
Từ khi Dư Trần Thù chết, Hạ Hầu Sinh chưa từng xuất hiện trở lại.
“Trên đời không có chuyện nào là tuyệt đối.” Tư Vô Nhai đứng dậy, chắp tay sau lưng. “Trong tay Hạ Hầu Sinh có trăm ngàn ngự lâm quân. Ngươi phải nhớ kỹ một điều…”
“Mời lão sư nói.”
“Kẻ yếu không có quyền lên tiếng.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói ra, “Ngươi là vua của một nước, hẳn hiểu rất rõ điều này.”
Lý Vân Tranh gật đầu.
“Chuyện thứ hai, cần phải khiến bát đại tướng quân thần phục.”
“Nhưng bọn hắn đều là anh hùng tổ quốc… ta làm như vậy…” Lý Vân Tranh hơi do dự.
“Là vua thì không thể do dự thiếu quyết đoán. Ngươi bây giờ còn nhỏ, ta có thể giúp ngươi ra quyết định, nhưng khi ngươi lớn hơn một chút sẽ có chủ kiến của mình. Nếu việc này ngươi không nguyện ý nghe lời lão sư thì bây giờ có thể rời đi, tình cảm sư đồ đến đây là hết.”
Phong cách làm việc vô tình của Tư Vô Nhai khiến Lý Vân Tranh sửng sốt, có chút khó lòng tiếp nhận.
Tư Vô Nhai nhìn ra ngoài cửa, khẽ nói: “Giang Ái Kiếm, người đi cùng ta đến đây, ngươi có biết thân phận thật sự của hắn?”
Lý Vân Tranh lắc đầu.
“Hắn là Lưu Trầm, tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm. Trước kia ai cũng cho rằng hắn sẽ tiếp nhận hoàng vị, vì hắn là hoàng tử được sủng ái nhất, có hy vọng nhất. Đáng tiếc một trận đại hoả ở Cảnh Hoà cung đã thiêu chết hơn ngàn người. Từ cấm vệ quân đến bát đại thống lĩnh, hắc kỵ, thậm chí các đại tướng quân trấn thủ cửu châu cũng không có một người nào đứng về phía hắn…”
Ngữ khí Tư Vô Nhai trầm xuống. “Không có đủ năng lực, bị chuỷ thủ đâm vào tim chảy máu cũng chẳng thể thốt nên lời, ngươi hiểu được không?”
“Nhớ cho kỹ, những tướng quân kia không phải là tướng quân của ngươi!”
Toàn thân Lý Vân Tranh run lên.
“Mấy ngày nữa ta và sư công ngươi sẽ thương thảo việc vào cung. Ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Học sinh cáo lui.” Tư Vô Nhai chỉ nói mấy câu đơn giản lại khiến đầu óc Lý Vân Tranh hỗn loạn không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận