Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 940

Ngu Thượng Nhung bay đến trước mặt Điền Bất Kỵ và Diêu Thanh Tuyền rồi nhìn về phía đám đệ tử Vân Sơn. “Đã đến gây sự thì cần gì phải thông báo? Dẫn đường đi.”
“Ngươi…”
Vụt! Trường Sinh Kiếm lao ra khỏi vỏ, hàn mang hiện lên, nó bay lượn một vòng quanh đám đệ tử Vân Sơn rồi quay về tra vào vỏ kiếm.
Tóc của đám đệ tử ào ào rụng xuống.
“Dẫn đường.”
Đám đệ tử mười hai tông Vân Sơn sợ hãi quay đầu chạy. Cự liễn theo chân bọn hắn bay về phía ngọn chủ phong.
Các đệ tử tụ tập ở Vân Sơn đài đều ngẩng đầu nhìn lên với vẻ nghi hoặc. Thấy cự liễn tiến vào khu vực bên trong bình chướng, toàn bộ đệ tử lập tức bay lên vây lấy cự liễn.
Ngu Thượng Nhung, Điền Bất Kỵ và Diêu Thanh Tuyền trở về trong cự liễn. Trong lòng hai người không khỏi nghĩ, đến khi nào tông môn của bọn họ mới được hưởng thụ cái loại cảm giác “ỷ thế hiếp người” này đây?
Trên chủ phong điện, một tên trưởng lão cấp tốc đi vào bẩm báo: “Tông chủ, cự liễn Cửu Trọng Điện đã xông vào bình chướng.”
Nhiếp Thanh Vân cau mày đứng lên. “Lẽ nào lại như vậy!”
Thân ảnh nhoáng lên, Nhiếp Thanh Vân xuất hiện bên ngoài đại điện. Mười hai vị trưởng lão mặc trường bào xám cũng tụ lại đứng sau lưng hắn, ngước mắt nhìn cự liễn đang chậm rãi hạ xuống.
Nhiếp Thanh Vân truyền âm nói: “Tư Không Bắc Thần, lá gan của ngươi không nhỏ.”
“Nhiếp Thanh Vân, ta đến địa bàn của ngươi mà ngươi lại muốn làm rùa đen co đầu rụt cổ?” Từ trong cự liễn truyền ra tiếng đáp trả.
Câu nói này lập tức khiến đệ tử mười hai tông Vân Sơn phẫn nộ.
Nhiếp Thanh Vân khẽ phất ống tay áo, mười hai vị trưởng lão sau lưng đồng loạt bay về phía cự liễn, đồng loạt tung chưởng.
Cùng lúc đó, tại một khu vực hoang vắng trên Vân Sơn có một chiếc phi liễn cỡ nhỏ, Diệp Chân ngồi ngay ngắn bên trong.
Giang Tiểu Sinh khom người nói: “Sư phụ, bọn hắn sắp đánh nhau rồi.”
“Rất tốt.”
“Nước cờ này của sư phụ khiến đồ nhi được mở rộng tầm mắt. Cho dù bọn hắn làm ra trò gì thì người có lợi nhất vẫn là sư phụ thôi.” Giang Tiểu Sinh cười nói.
“Một kế sách tầm thường mà thôi, không chiến mà khiến người khuất phục mới là thượng sách. Điều vi sư không ngờ tới là tên họ Lục này thật dám đến đây…” Diệp Chân nói.
“Vậy chúng ta có nên nhân cơ hội này huyết tẩy Thiên Liễu Quan không?”
“Không cần.” Diệp Chân chậm rãi nói, “Hiện tại trong Thiên Liễu Quan chắc chắn chỉ còn lại đám đệ tử tạp dịch, không cần thiết phải tốn thời gian với bọn chúng. Thứ hai, vi sư còn muốn thử hợp tác với tên cao nhân họ Lục này. Thứ ba, nếu hắn đã dám đến, chúng ta làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải đây mới chính là cơ hội tốt nhất để huỷ diệt Thiên Liễu Quan sao?”
“Sư phụ anh minh! Đồ nhi đã hiểu.”
...
Trưởng lão mười hai tông Vân Sơn đánh ra mười hai chưởng ấn, vừa đến gần cự liễn đã nghe một tiếng quát:
“Cút.”
Một đạo âm công tiếng như kình lôi lấy cự liễn làm trung tâm khuếch tán ra không trung. Mười hai trưởng lão như bị sét đánh, lập tức rơi thẳng xuống ngọn chủ phong, khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch.
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày nhìn về phía cự liễn. Từ khi nào mà Tư Không Bắc Thần lại nắm giữ âm công lợi hại như thế? Thập diệp đánh lui các trưởng lão cũng không có gì lạ, nhưng sẽ không đơn giản và nhẹ nhõm như vậy.
Tư Không Bắc Thần lớn tiếng nói: “Nhiếp Thanh Vân, ngươi khiêu khích ta, ta không tính toán với ngươi. Nhưng ngươi đắc tội Lục huynh thì sẽ không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Lục huynh?” Nhiếp Thanh Vân nghi hoặc hỏi lại.
Từ trong cự liễn, một vị lão nhân dáng vẻ tiên phong đạo cốt sóng vai với Tư Không Bắc Thần bay ra ngoài. Bên cạnh lão nhân còn có bốn người, một đao khách, một kiếm khách và hai nha đầu.
Những người còn lại bay sát phía sau, đám người hạ xuống vị trí đối diện với Nhiếp Thanh Vân.
Nhiếp Thanh Vân và Tư Không Bắc Thần đã giao thủ nhiều năm, hắn biết mặt cả chín vị thủ toạ Cửu Trọng Điện. Nhưng trong số đám người này, ngoại trừ Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà thì hắn không nhận ra ai cả.
Nhiếp Thanh Vân lập tức nhận ra lão giả đi bên cạnh Tư Không Bắc Thần không hề tầm thường, bèn chắp tay nói:
“Các hạ là…?”
Lục Châu không đáp lời hắn mà hỏi: “Diệp Chân đâu?”
“Diệp Chân không đến đây, lão tiên sinh muốn tìm hắn có thể đến Phi Tinh Trai.” Nhiếp Thanh Vân cảm thấy đám người này đến đây không có thiện ý, mà người khiến Tư Không Bắc Thần cam tâm nhún nhường sao có thể là kẻ yếu.
“Tìm ngươi cũng được.” Lục Châu chắp tay sau lưng, vuốt râu nói, “Lão phu không thích quanh co lòng vòng, ngươi có nghe rõ chưa?”
Giọng điệu này, tư thái này… Trưởng lão và đệ tử mười hai tông Vân Sơn rất tức giận, Tông chủ của mình lại bị lão nhân này răn dạy, ai mà không tức?
Bọn hắn lập tức lăng không bay lên định lý luận nhưng Nhiếp Thanh Vân đã đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói: “Lui ra.”
“Tông chủ.”
“Bảo các ngươi lui ra thì lui ra, chẳng lẽ mệnh lệnh của ta không còn tác dụng?”
Mười hai vị trưởng lão hậm hực lui lại.
Nhiếp Thanh Vân nhìn thấy ý cười trong mắt Tư Không Bắc Thần, bèn chắp tay nói: “Lão tiên sinh đến đây vì Diệp Chân?”
“Diệp Chân mời lão phu đến Vân Sơn luận đạo, ngươi không biết sao?”
Nhiếp Thanh Vân nhíu mày đáp: “Thật sự không biết.”
Hạ Trường Thu lúc này cũng lên tiếng: “Tạ Huyền dẫn theo rất nhiều đệ tử Vân Sơn đến vây quét Thiên Liễu Quan, chuyện này ngươi định giải thích thế nào?”
Nhiếp Thanh Vân nghe vậy trầm giọng hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”
“Quán chủ Thiên Liễu Quan, Hạ Trường Thu.” Hạ Trường Thu có chút kiêu ngạo đáp, loại cảm giác sau lưng có chỗ dựa thật là thoải mái.
Một trưởng lão đứng bên cạnh cười cợt nói: “Thì ra ngươi chính là Quán chủ của cái tông môn bé xíu đó. Tông chủ đang nói chuyện, không đến lượt ngươi xen vào.”
Thiên Liễu Quan quả thực quá nhỏ bé, người người đều có thể chế giễu. Trong thế giới mạnh được yếu thua này không ai có thể chạy thoát chân lý bất biến đó.
“Vả miệng.” Lục Châu không nhìn tới trưởng lão kia, chỉ lãnh đạm hạ lệnh.
Ngay sau đó, một thân ảnh lao vụt tới, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh. Tên trưởng lão xem thường tung chưởng đẩy thân ảnh kia ra, thế nhưng thân ảnh vọt tới trước mặt hắn như vào chỗ không người. Chát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận