Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1737: Khương Văn Hư

Đoan Mộc Sinh hỏi: “Lục Ngô, giũa ngươi và Bạch Trạch ai lợi hại hơn?”
Trên đường đi quá nhàm chán, hắn muốn tìm đề tài để giải sầu.
Lục Ngô nhìn Bạch Trạch tắm trong khí tức điềm lành, bĩu môi nói: “Nếu nó trưởng thành, bản hoàng mặc cảm. Nhưng bây giờ… đương nhiên là nó không bằng bản hoàng.”
“Ngươi nổ đi, dù sao khoác lác cũng không có hậu quả gì.” Chư Hồng Cộng cưỡi Đương Khang nhún vai nói.
Lục Ngô đột nhiên nhe răng nanh. Toàn thân Đương Khang run lên, vèo một cái bay vọt đi nấp sau thân cây, suýt chút nữa làm Chư Hồng Cộng bò lăn dưới đất.
“Hừ, cái thứ hèn nhát này, cho lão tử chút mặt mũi coi, có gì mà sợ chứ!”
Đương Khang không quay đầu lại, ủn a ủn ỉn một phen, chạy biến không còn bóng dáng.
Đám người cười vang.
Sau khi tiến sâu vào Mê Vụ Sâm Lâm, Lục Châu bỗng quay đầu lại nói: “Bốn mươi chín kiếm khách.”
Nguyên Lang lướt tới, khom người hỏi: “Xin Lục tiền bối phân phó.”
“Khoảng thời gian này các ngươi bận rộn không ít. Bí ẩn chi địa cực kỳ hung hiểm, các ngươi trở về thanh liên giới đi.” Lục Châu nói.
Nguyên Lang khẽ lắc đầu: “Lục tiền bối, chúng ta tuy không phải người Ma Thiên Các nhưng là bằng hữu tốt nhất của các vị. Bằng hữu cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu, đây chẳng phải là việc rất bình thường sao?”
Bốn mươi tám kiếm khách đứng phía sau cũng đồng thanh nói: “Xin tiền bối đừng từ chối.”
“Việc này…” Lục Châu hơi do dự.
“Sinh tử có số, phú quý do trời. Vãn bối biết Lục tiền bối sợ đám vãn bối xảy ra chuyện, không thể bàn giao với Tần chân nhân. Nhưng trước khi đi Tần chân nhân đã dặn dò, mặc kệ sinh tử, đám người chúng ta đều sẽ đi theo Lục tiền bối.”
Đã nói đến mức này, nếu Lục Châu còn từ chối thì đúng là quá không lĩnh tình. Lục Châu khẽ gật đầu đáp: “Cũng tốt, Ma Thiên Các có phần thì bốn mươi chín kiếm khách các ngươi cũng sẽ có.”
Nói xong, hắn phất tay đi về phía trước.
Đám người đi qua Nguyệt Quang lâm địa, tiến vào hẻm núi sâu. Lại băng qua từng dãy núi non hiểm trở, năm ngày sau rốt cuộc cũng tiến vào trong bí ẩn chi địa.
Cùng lúc đó, trong một đại điện nào đó ở Thái Hư.
Tu hành giả mặc hắc bào đi qua đi lại trên bậc thang.
Khoảng nửa canh giờ sau, một vị tu hành giả mặc ngân giáp đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, đã tra rõ ràng. Người của chúng ta chết ở Đại Viêm, phía đông Vô Tận Hải. Thuộc hạ đã hỏi đám tu hành giả bản địa ở đó, nghe nói là phát sinh dị tượng, nhưng không rõ cụ thể dị tượng là gì… Hung thủ là Lục Ngô dưới trướng Đoan Mộc chân nhân.”
“Lục Ngô?”
Hắc bào tu hành giả nhướng mày, trong mắt lộ ra tia quỷ dị, “Đoan Mộc Điển à Đoan Mộc Điển, 30.000 năm rồi, ngay cả toạ kỵ của mình ngươi cũng không giữ nổi?”
“Chủ nhân, không phải Đoan Mộc Điển đã chết rồi sao?”
“Chân nhân sao có thể dễ chết như vậy, huống hồ sau khi gia nhập Thái Hư, hắn đã đề thăng Mệnh Cách.” Hắc bào tu hành giả nói.
“Vậy Lục Ngô… chẳng lẽ là do Đoan Mộc chân nhân làm?”
“Không phải hắn.”
Tên thuộc hạ nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Hắc bào tu hành giả cười nói: “Thôi, chết thì kệ hắn.”
Tên thuộc hạ dè dặt lên tiếng: “Ngài từng bắt chước thánh nữ, lưu lại một đạo phân thân…”
Vừa nói được một nửa, hắc bào tu hành giả đã quay đầu nhìn hắn chằm chằm, nghiêm giọng quát: “Hửm?!”
“Thuộc hạ biết tội! Thuộc hạ không biết gì cả!” Tu hành giả mặc ngân giáp vội vàng quỳ xuống.
“Cút đi.”
Hắn vội vàng bò dậy, chạy nhanh ra khỏi đại điện.
Hắc bào tu hành giả nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ. Bất quá cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Hắn xoè tay ra, trong tay là một vật thể màu trắng toả ra quang mang nhàn nhạt.
Trên người hắc bào tu hành giả bốc lên huyết vụ, từ từ gom lại thành một hư ảnh. Thời gian qua càng lâu, hư ảnh càng trở nên chân thật, mãi cho đến khi nó hoàn toàn hoá thành một “người” thật sự.
Ngũ quan của hư ảnh rất khác biệt so với hắc bào tu hành giả, trông lạnh lùng bá khí hơn hẳn.
“Khục…” Làm xong những việc này, hắc bào tu hành giả ho khan một tiếng, lui về sau ba bước nói:
“Ba thành tu vi, một kiện thánh vật cực phẩm… đại giới thật lớn.”
Hắn nhìn về phía “người” trước mắt, hạ lệnh: “Tìm ra hắn, giết chết cho ta!”
“Vâng.”
“Đừng có lại ngu xuẩn như trước. Nếu xảy ra chuyện, phải ưu tiên bảo tồn lại ký ức của ngươi.” Hắc bào tu hành giả ném ra một khối thuỷ tinh cầu.
“Người” kia nhận lấy thuỷ tinh cầu. “Vâng.” Sau đó hắn ngẩng đầu lên, khẽ lẩm bẩm: “Ta tên là gì?”
Hắc bào tu hành giả nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Gọi là Khương Đông Sơn đi.”
Thân thể Khương Đông Sơn hoá thành hư ảnh, biến mất tại chỗ.
Hắc bào tu hành giả ngồi xuống đả toạ, điều tức vận công để khôi phục tu vi. Lát sau hắn dừng lại, tự nhủ:
“Kim liên giới rốt cuộc che giấu bí mật gì?”
Trong cửu liên, kim liên chẳng đáng là cái thá gì, thế nhưng lại có thể liên tiếp phá hỏng kế hoạch của hắn, sao hắn không kinh ngạc cho được?
Đúng lúc này, một tên thuộc hạ xuất hiện bên ngoài cung điện.
“Chủ nhân, Âu Dương tiên sinh cầu kiến.”
“Hắn tới đây làm gì?”
“Ha ha ha…” Âu Dương lão giả đã xuất hiện bên ngoài đại điện, trực tiếp đi vào trong.
“Sao ta lại không được tới đây chứ? Khương Văn Hư, có phải là ngươi lại làm chuyện gì xấu xa không thể cho người ta biết rồi không?”
“Âu Dương, việc này ngươi nên tự hỏi mình mới đúng.” Hắc bào tu hành giả đáp.
“Sắc mặt của ngươi không được tốt lắm…” Âu Dương lão giả nói, “Có phải lại đi đến chỗ nào đó trong cửu liên làm thổ hoàng đế rồi không?”
“Phép khích tướng không có tác dụng gì với ta đâu.” Hắc bào tu hành giả mỉm cười nói, “Thánh Điện đã có lệnh cấm, ta luôn tuân thủ quy củ. Ngược lại là có một số người cứ thường xuyên đi lại lung tung.”
“Thánh Điện cho phép là được.” Âu Dương lão giả hất mặt nói.
Lời không hợp không muốn nói nhiều thêm một câu, hắc bào tu hành giả lập tức hạ lệnh: “Tiễn khách.”
“Ta tới đây là để nói cho ngươi biết một chuyện…” Tâm tình Âu Dương lão giả không tệ, phớt lờ thái độ của đối phương.
“Chuyện gì mà phải khiến Âu Dương tiên sinh tự mình đến đây?”
“Hắn trở về rồi.”
Âu Dương lão giả tươi cười nhìn chằm chằm vào mặt Khương Văn Hư, “Sắc mặt của ngươi hình như không ổn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận