Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1192

“Trần Vũ Vương, vị này chính là Các chủ Ma Thiên Các, Lục lão tiên sinh.” Tiêu Vân Hoà lên tiếng giới thiệu, vì tỏ lòng tôn trọng nên không gọi ra tên đầy đủ của Lục Châu.
Trần Vũ Vương lại chắp tay nói: “Lục lão tiên sinh.”
Ánh mắt Lục Châu rời khỏi người Diệp Lưu Vân. Áp lực trên người hắn lập tức giảm bớt, hắn len lén thở phào một hơi.
Hiệu quả chấn nhiếp đã đạt được, đương nhiên Lục Châu không muốn lãng phí thêm thẻ. Nếu về sau tình hình không đúng, lại tìm cơ hội xử lý hắn cũng không muộn.
Lục Châu hỏi Trần Vũ Vương: “Đại Viên vương đình các ngươi cũng đến tranh Anh Chiêu?”
“Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu ai mà chẳng muốn, ta cũng không dối gạt lão tiên sinh làm gì, Đại Viên vương đình đúng là muốn có được viên Mệnh Cách Chi Tâm này.”
Ít ra cũng là người thành thật.
Lục Châu lại hỏi Diệp Lưu Vân: “Ngươi còn gì không phục?”
Diệp Lưu Vân bị nghẹn đến khó chịu, khom người nói: “Phục, ta phục…”
“Còn muốn tranh Mệnh Cách Chi Tâm không?”
“Việc này…”
Diệp Lưu Vân nuốt một ngụm nước bọt. Hắn hiểu rất rõ đối phương đang bức bách mình từ bỏ việc tranh đoạt.
Đúng lúc này, một cao thủ Bạch Tháp đứng bên dưới bỗng lên tiếng:
“Hắc Diệu liên minh cút xa một chút, nơi này không có phần của các ngươi, Đại Viên vương đình cũng thế.”
Trần Vũ Vương cười:
“Nơi này là khu vực hỗn loạn, người người đều có thể đến, Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi đến được, dựa vào cái gì bọn ta thì không? Hơn nữa Mệnh Cách Chi Tâm nơi này, Bạch Ốc Hàn Môn cũng phải được chia một phần.”
Nghe vậy, Trần Hữu và ngũ trưởng lão cảm khái vạn phần. Bọn hắn biết đây chỉ là lời nói tuỳ tiện của đối phương, sẽ không coi là thật.
Bên phía Hắc Tháp, một tên tu hành giả bay ra nói: “Đây là phân tranh giữa Hắc Tháp và Bạch Tháp, các ngươi ở đâu ra? Nửa đường xuất hiện cướp bóc?”
Nói xong, hắn kéo mũ trùm xuống, để lộ ngũ quan.
“Hắc Tháp Thẩm Phán Giả, La Hoan?”
La Hoan gật đầu. “Đại trưởng lão không có mặt, đại cục do ta chủ trì. Các ngươi muốn Mệnh Cách Chi Tâm vậy phải hỏi ý Hắc Tháp chúng ta đã. Về phần vị Lục lão tiên sinh này, Hắc Tháp chúng ta nguyện ý đưa ra một phần Mệnh Cách Chi Tâm cho ngài.”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân đều nhất thời câm nín.
Đúng là xảo trá!
Hắc Tháp muốn lôi kéo, Trần Vũ Vương không có hàng lấy gì mà lôi, Diệp Lưu Vân càng thảm hơn, đắc tội Lục Châu.
Vở kịch “Tam quốc chiến” rốt cuộc mở màn.
Bạch Tháp đương nhiên không thể để Hắc Tháp được lợi, lập tức quát:
“Ngươi đừng có ra vẻ ở đây, La Hoan, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này là do đại trưởng lão của chúng ta giết chết, muốn cho cũng là chúng ta cho, ngươi có tư cách gì mà lên tiếng?”
La Hoan lườm đám người Bạch Tháp một cái. “Nói cứ như thể Hắc Tháp chúng ta không có đại trưởng lão vậy.”
Thấy hai bên tranh luận không ngớt, Trần Vũ Vương cười nói: “Ta lại cảm thấy, mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này nên chia đều ra.”
“Chia đều?” La Hoan nhướng mày, “Trừ Bạch Tháp ra! Bạch Tháp các ngươi bây giờ không có tư cách đàm phán!”
Trần Vũ Vương nhìn về phía đám người Bạch Tháp.
Ngoại trừ hai vị trưởng lão, Hắc Tháp có Thẩm Phán Giả, nhưng Bạch Tháp thì không, đương nhiên Hắc Tháp có tư cách đàm phán hơn.
Nhưng đúng lúc này, từ trên một ngọn sơn phong bỗng truyền đến tiếng cười nhàn nhạt.
“La thẩm phán, từ bao giờ Bạch Tháp lại không có tư cách lấy Mệnh Cách Chi Tâm chứ?”
Mọi người quay đầu nhìn sang. Đám người Bạch Tháp hưng phấn kêu lên: “Bạch Tháp Thẩm Phán Giả đến rồi!”
Trần Vũ Vương và Diệp Lưu Vân nhíu mày.
Kể từ đó, nơi này lại biến thành năm phương thế lực tranh đấu gồm Đại Viên vương đình, Hắc Diệu liên minh, Hắc Tháp, Bạch Tháp, Lục Châu và đám người Bạch Ốc Hàn Môn.
Thấy cảnh này, Lục Châu thầm than, nếu lão thất có ở đây thì tốt rồi.
Thân ảnh mặc bạch y từ ngọn sơn phong đằng xa chợt loé lên, xuất hiện trước mặt mọi người.
Toàn thân hắn mặc nho bào, dáng người thẳng tắp, mặt mỉm cười, duy chỉ có… hai mắt vô thần.
“Thì ra là Ninh thẩm phán.” Trần Vũ Vương chắp tay nói.
Diệp Lưu Vân chỉ hừ một tiếng thay cho lời chào hỏi.
Hắc Tháp La Hoan cười ha hả: “Ninh Vạn Khoảnh, Bạch Tháp các ngươi không còn người nào sao, lại để ngươi ra sân? Ta nghe nói Nam Cung Ngọc Thiên đã bị giết rồi nhỉ?”
Người vừa đến chính là Thẩm Phán Giả Bạch Tháp, Ninh Vạn Khoảnh.
Ninh Vạn Khoảnh cười nhạt nói: “Cũng như nhau thôi, nghe nói Vũ Quảng Bình đã bị người ta dùng một chiêu miểu sát.”
Trần Hữu cũng lên tiếng chào hỏi: “Bạch Ốc Hàn Môn Trần Hữu, tham kiến Ninh thẩm phán.”
Ninh Vạn Khoảnh khoát tay: “Đây là chuyện giữa Bạch Tháp và Hắc Tháp, Bạch Ốc Hàn Môn các ngươi hãy mau rời đi.”
“Việc này…”
Nếu là trước kia, Trần Hữu chắc chắn sẽ không hề do dự mà rời đi. Nhưng bây giờ Bạch Ốc Hàn Môn có hai cao thủ toạ trấn, đùi này bọn hắn không ôm thì để ai ôm?
Lục Châu khẽ gọi: “Ninh Vạn Khoảnh.”
Ninh Vạn Khoảnh vừa nghe âm thanh này, trong lòng lập tức giật mình.
Tuy hắn mù loà nhưng lại có năng lực nhận biết âm thanh hơn xa người thường. Lục Châu vừa mở miệng hắn đã biết đó là ai.
Ninh Vạn Khoảnh bay tới, lăng không hành lễ: “Ninh Vạn Khoảnh tham kiến lão tiên sinh.”
Trần Vũ Vương, Diệp Lưu Vân và La Hoan đều nhìn nhau nghi hoặc.
“Các ngươi quen biết?” La Hoan cau mày hỏi.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Ta và lão tiên sinh đã từng gặp mặt một lần.”
Mí mắt Diệp Lưu Vân giật giật liên hồi.
Mẹ nó đúng là xui xẻo, lỡ tay đánh ra một chưởng lại đắc tội với đại lão. Xem tình hình này, thân phận vị đại lão trước mặt cực kỳ không đơn giản!
Ninh Vạn Khoảnh lập tức sửa lời:
“Vừa rồi ta lỡ miệng, Bạch Tháp đồng ý chia một phần Mệnh Cách Chi Tâm cho lão tiên sinh.”
Tiêu Vân Hoà nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn phục rồi. Có thể khiến Ninh Vạn Khoảnh gật đầu đồng ý, thủ đoạn của Lục huynh đúng là cao minh.
Sắc mặt Lục Châu vẫn thản nhiên như thường. “Hắc Diệu liên minh thì không cần tính vào…”
Diệp Lưu Vân chợt cảm thấy đâm tâm hết sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận