Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1180

“Tiêu tháp chủ, ngài chớ nói bậy nha, ta tới đây là vì Mệnh Cách thú. Hơn nữa trận kỳ nơi này là do Bạch Tháp bố trí, ta sao có thể biết trước mà đến!”
“Mệnh Cách thú nào?” Lục Châu gặng hỏi.
“Chuyện này…” Giang Cửu Lý ấp úng.
“Ngươi có vấn đề.” Lục Châu đạm mạc nói.
Nghe Lục Châu nói một câu trần thuật, trong lòng Giang Cửu Lý run lên, vội giải thích:
“Là một con Mệnh Cách thú đặc thù ẩn trong Triệu Văn Quốc. Nghe nói nó có trí tuệ, Mệnh Cách Chi Tâm của nó thích hợp dùng làm Mệnh Cách thứ mười trở lên.”
Lục Châu híp mắt hỏi: “Tiêu Vân Hoà, hắn nói có thật không?”
Tiêu Vân Hoà vốn không muốn nói chuyện này, khi không lại có thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng chuyện đã đến nước này thì hắn chỉ có thể nói thật:
“Là thật, đây là Mệnh Cách thú cao giai, Nam Cung Ngọc Thiên vừa hay có chín Mệnh Cách nên mới tích cực đến bắt nó như vậy.”
“Đẳng cấp của Mệnh Cách thú không phải phân biệt bằng độ lớn của đầu và thọ mệnh trong Mệnh Cách Chi Tâm sao?”
“Đối với Mệnh Cách thú bình thường thì đúng là như thế, nhưng khi Mệnh Cách thú có được trí tuệ thì lại khác. Bọn nó hiểu các phương pháp tu hành của nhân loại, biết cách lừa người, biết cách che giấu bản thân… Loại Mệnh Cách thú này không thể đánh giá bằng hai yếu tố trên nữa. Mệnh Cách Chi Tâm của chúng nó rất trân quý, tu hành giả nào cũng tha thiết muốn có được. Chỉ tiếc loại Mệnh Cách thú này rất thưa thớt, không dễ tìm thấy.”
Lục Châu gật đầu:
“Bạch Tháp bày trận pháp ở đây là vì muốn bắt được con Mệnh Cách thú đó?”
Giang Cửu Lý nói:
“Thật không dám giấu giếm, Hắc Tháp và Bạch Tháp đã hoàn toàn trở mặt, Bạch Tháp lẽ ra không được xuất hiện ở Triệu Văn Quốc. Từ đầu năm nay, bọn hắn liên tục nghĩ cách xâm chiếm địa bàn của Hắc Tháp.”
“Da mặt của Hắc Tháp Bạch Tháp các ngươi thật dày như tường thành, vượt quá tưởng tượng của lão phu. Từ bao giờ mà hồng liên giới và kim liên giới là địa bàn của các ngươi?”
Sắc mặt Giang Cửu Lý đỏ bừng, không dám nói lời nào.
“Ngươi biết rõ nơi này đã bị Bạch Tháp chiếm, vì sao còn dám tới đây?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…”
“Ngươi quả nhiên có vấn đề.”
Giang Cửu Lý vội vàng khom người, kinh hãi nói:
“Ta tuyệt đối không có vấn đề. Ta tới đây là vì nhận được tin tức nơi này sẽ xuất hiện Mệnh Cách thú đặc thù nên mới muốn đến xem thực hư thế nào, không ngờ lại gặp đồ đệ của ngài. Dù sao ta cũng là người Hắc Tháp, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng ta không hề có suy nghĩ mưu hại đồ nhi ngài. Nếu có nửa lời dối trá, thiên lôi đánh xuống.”
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể thề độc.
Lúc này giọng Lục Châu mới hoà hoãn lại. “Đó là Mệnh Cách thú gì?”
Giang Cửu Lý thở phào một hơi, biết rõ chuyện này không thể ẩn giấu được nữa, bèn nói thật:
“Con Mệnh Cách thú này tên là Anh Chiêu, vô cùng quý hiếm. Ta cũng không biết hình dạng nó thế nào, đây là nhiệm vụ do Thượng nghị hội ban xuống. Anh Chiêu có trí tuệ, nhưng đầu óc nó cũng chỉ tương đương với đứa trẻ mười tuổi.”
Trẻ mười tuổi… trí tuệ như vậy đã là khá cao.
“Vậy vì sao các ngươi biết nó sẽ xuất hiện ở chỗ này?” Lục Châu càng lúc càng hiếu kỳ.
“Chuyện này ta thật sự không biết.” Giang Cửu Lý lúng túng đáp.
Tiêu Vân Hoà cười nói:
“Kỳ thực hung thú và con người khá giống nhau, đều phân chia mạnh yếu và đẳng cấp. Cách một đoạn thời gian, hung thú sẽ tăng trưởng đến số lượng nhất định, một số hung thú cường đại sẽ khiêu chiến để tranh giành lãnh địa, thành lập vương quyền của chính mình.”
“Hung thú cao giai có trí tuệ, nhưng chúng nó thống trị đám hung thú cấp thấp không có trí tuệ. Như thế cuộc chiến tranh giành vương quyền sẽ rất tàn khốc. Hàng năm Bạch Tháp và Hắc Tháp đều phái người tiến vào chỗ sâu trong các sâm lâm để bày ra trận pháp loại quan sát, sau đó ghi chép lại số lượng hung thú.”
Lục Châu kỳ quái hỏi: “Đám hung thú cao giai có biết không?”
“Trí tuệ của con người vẫn cao hơn chúng nhiều, và lại số lượng hung thú cao giai quá ít, không thể nào quản lý hết được.” Tiêu Vân Hoà đáp.
Giang Cửu Lý gật gù nói: “Vẫn là Tiêu tháp chủ học rộng biết nhiều.”
“Ý của ngươi là, tại Triệu Văn Quốc sẽ xảy ra một cuộc chiến giành vương quyền của hung thú cao giai?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy. Thế nên chúng ta thường làm ngư ông đắc lợi, để chúng nó đấu với nhau đến khi cạn kiệt sức lực mới ra tay. Khu vực này từng xuất hiện thân ảnh của Anh Chiêu nên Hắc Tháp Bạch Tháp đều cho rằng con hung thú cao giai lần này chính là Anh Chiêu. Dù nó có trí tuệ nhưng cũng chỉ như một hài tử mười tuổi, sao có thể đấu với con người?”
Lúc này, Vu Chính Hải vốn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói:
“Nghe các ngươi nói như vậy, tựa như con người vẫn luôn chiếm ưu thế mà hung thú thì lại rất thảm.”
“Kẻ tám lạng người nửa cân thôi.” Tiêu Vân Hoà thở dài nói, “Trong lịch sử, hung thú cao giai đã từng phát động tấn công vào thành trì của con người không ít lần, tử thương vô số, máu chảy thành sông. Xét về tổng thể, hung thú chiếm vị trí chủ động vì số lượng quá đông, từ biển cả tới rừng sâu hay không trung đều có bóng dáng của chúng. Trái lại con người có ưu điểm về trí tuệ thì lại lãng phí vào việc nội đấu với nhau.”
Lời này khiến Lục Châu nhớ tới Lục Ly và Nhan Chân Lạc.
Kỳ thực ngay cả trong xã hội hiện đại văn minh, con người có thể đứng đầu trong chuỗi sinh vật đều là vì có trí tuệ.
Từng có người nói, kẻ thù lớn nhất của con người luôn là chính mình.
“Lão phu cảm thấy rất hứng thú với con Mệnh Cách thú này.” Lục Châu vuốt râu nói.
Tiêu Vân Hoà và Giang Cửu Lý đều nghẹn họng.
“Các ngươi có vấn đề?”
“Không có, không có.” Hai người cười cười, nào dám nói có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận