Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 921

"Diệp trưởng lão là… là đại, đại trưởng lão của Phi Tinh Trai!" Nam tử run rẩy nói.
"Lão phu ghét nhất là người nói dối." Lục Châu nhấc tay, giữa năm ngón tay hiện ra quang mang.
Nam tử vội vàng xua tay: "Ta, ta thật sự không biết mà… Ta chỉ biết hắn có tu vi khó lường, ngay cả Trai chủ đại nhân cũng phải nhường nhịn hắn mấy phần. Mấy năm nay Phi Tinh Trai có thể đạt tới địa vị như ngày hôm nay là nhờ một mình trưởng lão Diệp Chân chèo chống!"
Lục Châu tiếp tục hỏi: "Nếu Mạnh Trường Đông là cái gai trong mắt hắn, vậy thì tại sao hắn còn chưa diệt trừ người này?"
"Chuyện này… ta làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Diệp trưởng lão. Từ trước đến nay những việc Diệp trưởng lão làm đều khiến người ta khó hiểu." Nam tử vội vàng nói.
"Hỏi gì cũng không biết, còn để ngươi sống làm gì."
Chưởng ấn đánh xuống, con ngươi nam tử co rụt lại, toàn thân cứng đờ. Hắn theo bản năng chống cự, bộc phát ra nguyên khí toàn thân.
Ầm! Chưởng ấn mang theo lam quang nhấn xuống, đè hắn vào sâu trong lòng đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Uy lực khi nam tử tự bạo khiến toàn bộ cây cối xung quanh bị gãy đổ, cát bụi văng đầy trời. Trong khu vực bán kính trăm mét biến thành bình địa.
Khi cát bụi tản đi, Lục Châu mới thu hồi tầng lam quang bảo hộ rồi chậm rãi xoay người, điềm nhiên như không bay đi.
Trong mảnh rừng yên tĩnh, Diệp Chân đang ngồi điều tức, trán hắn ướt đẫm mồ hôi nhưng nội thương đã dần dần bình phục. Ánh mắt hắn dần trở lại bình tĩnh, trên mặt lộ nét cười ưu nhã thường thấy.
Diệp Chân cũng giống như Lục Châu, đều đang suy nghĩ xem đối phương là thần thánh phương nào. Cho dù hắn tỏ ra bình thản nhưng bị Lục Châu lấy đi một mạng, trong lòng hắn không khỏi kìm nén lửa giận.
Diệp Chân chậm rãi nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân hồng liên vô cùng quỷ dị có tới năm cái đầu đang giương cao, mỗi cái đầu đều trông như đầu rồng. Phía ngoài cùng bên trái có một cái cổ gãy không đầu, còn lại ba cái đầu gục xuống ảm đạm, không có sinh cơ và hồng quang.
Cửu Anh có chín mạng, liên kết trên cùng một thân thể. Nay pháp thân chín đầu chỉ còn lại có tám đầu.
"Mặc kệ ngươi là thần thánh phương nào, dám lấy một mạng của ta, thù này Diệp Chân ta đã nhớ kỹ."
Ánh mắt hắn trở nên lăng lệ. Toà pháp thân từ từ biến thành hình người, trông giống hệt trước kia, chỉ là quang mang ảm đạm hơn nhiều, chín mảnh liên diệp có một mảnh bị gãy ngang.
Bàn tay nắm lại, pháp thân biến mất. Hư ảnh Diệp Chân loé lên, bay về phía Trung Chỉ Phong.
Hắn cố ý bay vòng qua nơi mình vừa chết, trở về trong biệt uyển.
Đạo trường lúc này chẳng có ai, sắc mặt Diệp Chân thản nhiên như không chấn bay hết bụi bặm trên người, sửa sang cổ áo rồi kéo cửa gỗ ra.
"Sư phụ, người rốt cuộc cũng trở về rồi." Giang Tiểu Sinh vội vàng chạy ra, quỳ xuống đất nói, "Đồ nhi đã đuổi hết đám đệ tử dám tự ý xông vào đạo trường, sau đó ở đây chờ người trở về!"
Diệp Chân nhàn nhạt nhìn hắn rồi nói: "Lấy cho ta một bộ trường bào."
"Vâng."
Bước vào đạo trường, nhìn thấy bức tường có treo bức tranh chữ Nho đã bị đánh bát, lông mày Diệp Chân cau lại.
Giang Tiểu Sinh mang trường bào ra, Diệp Chân không quay đầu lại mà giang rộng hai tay, lạnh lùng nói: "Mặc cho ta."
"Vâng."
Trên đời này không có người nào hiểu tính tình sư phụ hơn Giang Tiểu Sinh. Hắn cẩn thận mặc trường bào cho Diệp Chân, thậm chí đến một nếp nhăn cũng không có.
Đến khi đang vuốt phẳng ống tay áo, vì quá khẩn trương nên hắn dùng lực hơi lớn khiến tay áo bên trái bị lệch. Diệp Chân lập tức nâng tay tát mạnh vào mặt Giang Tiểu Sinh.
Chát!
“Đồ nhi biết sai, đồ nhi biết sai!” Giang Tiểu Sinh liên tục nói xin lỗi, vội vàng căn chỉnh lại ống tay áo cho đều.
Nho bào rủ xuống, Diệp Chân trông chẳng khác trước kia một chút nào. Nếu lúc này Lục Châu trông thấy hắn cũng phải kinh ngạc đến rớt cằm.
“Tiểu Sinh, dọn dẹp đạo trường, khôi phục lại tình trạng như trước.” Diệp Chân bình tĩnh nói.
“Vâng, đồ nhi đi làm ngay.” Hôm nay bị ăn tát hai cái, Giang Tiểu Sinh cũng khẩn trương vô cùng…
“Tiểu Sinh.”
“Xin sư phụ phân phó.” Toàn thân Giang Tiểu Sinh run lên.
“Vi sư đánh ngươi là vì muốn ngươi nhớ lâu. Ngươi phải nhớ kỹ một điều… dưới gầm trời này chỉ có một mình vi sư được đánh ngươi. Mạnh Trường Đông đánh ngươi, vi sư sẽ giúp ngươi xả giận, lấy mạng của hắn.” Diệp Chân nói.
Giang Tiểu Sinh vui mừng quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
Bái tạ xong, hắn lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Mạnh Trường Đông không biết điều, dám ra tay với sư phụ… Vì sao người không diệt trừ hắn ngay từ đầu?”
“Vi sư để hắn sống tới bây giờ là vì có việc còn cần tới hắn… Chỉ là không ngờ hắn lại phản bội Phi Tinh Trai.”
“Phản bội?”
“Thông báo cho các đệ tử biết Mạnh Trường Đông đã phản bội Phi Tinh Trai. Đồng thời báo cho Thiên Vũ Viện, triều đình và các môn phái trong tu hành giới, nếu ai bắt được Mạnh Trường Đông thì bản trưởng lão sẽ trọng thưởng. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Đồ nhi đi làm ngay.”
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Lục Châu vừa bay về Thiên Liễu Sơn vừa than thở, rốt cuộc hai con toạ kỵ của hắn đang làm cái gì… chậm chạp như vậy có phải là chết đuối ở Vô Tận Hải rồi không?
Cũng may tu vi hắn cao thâm, tốc độ phi hành cũng có thể chấp nhận được. Chỉ là sau khi giao thủ với Diệp Chân, lực lượng phi phàm trong người Lục Châu chỉ còn lại chưa đến một phần ba nên cảm thấy khá mệt mỏi.
Khi hạ xuống biệt uyển, Lục Châu thi triển thính lực thần thông. Bốn phía yên tĩnh không có một ai.
Thật đúng là đồ nhi ngoan của lão phu, không một đứa nào lo lắng cho an nguy của lão phu hết… Một đám bạch nhãn lang mà.
Vào phòng, Lục Châu không lập tức đi nghỉ ngơi mà thắp nến lên, lấy thuỷ tinh cầu ký ức ra đặt dưới ánh sáng.
Tia sáng rọi xuyên qua thuỷ tinh cầu, đúng như Diệp Chân nói, ở góc bên trái thuỷ tinh cầu có một chỗ bị tổn hại.
“Chỉ mong không ảnh hưởng đến những ký ức quan trọng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận