Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1438

Sóng âm tạo thành sóng xung kích bắn ra tám hướng, ba toà sơn phong vốn đã bị thủng lỗ chỗ như ong vò vẽ, nay hoàn toàn bị chém đứt.
Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm!
Đại thần thông thuật lấp loé, Lục Châu xuất hiện trước mặt Phó Nguyễn Đông. Nàng ta lúc này đã hoá đá tại chỗ, hai mắt trợn to.
Vì sao lại đột nhiên mạnh như vậy?!
Lục Châu hờ hững nói: “Loại tiễn thuật kém như vậy cũng xứng so chiêu với lão phu?”
Hắn vung tay lên, không chút thương hương tiếc ngọc vỗ mạnh vào ngực nàng ta!
Ầm!
Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo toàn bộ Thái Huyền chi lực đánh tới, Phó Nguyễn Đông chỉ trong chớp mắt đã mất đi một Mệnh Cách, ngã lăn xuống đất.
“Tha mạng!” Phó Nguyễn Đông thảm thiết hô lên một tiếng không chút ý nghĩa.
Tào Chiết Xuân mộng bức… Khi hắn vừa định thi triển thủ đoạn trị liệu.
Cánh tay Lục Châu đặt úp sấp xuống, liên tục mười đạo lam sắc Tuyệt Thánh Khí Trí mang theo khí thế phô thiên cái địa đánh vào người Phó Nguyễn Đông.
Tào Chiết Xuân, Từ Trọng Hạ và Dư Vấn Thu đều câm nín.
Lục Ngô liếc mắt nhìn cảnh này, lầm bầm một tiếng: “Nhàm chán.” Tựa hồ việc Lục Châu đột nhiên xuất ra thực lực kinh hoàng chẳng khiến nó ngạc nhiên tí nào, ngược lại còn có mấy phần phê phán.
Các thành viên liệp đội U Linh lập tức gọi ra cương khí hộ thể và Tinh Bàn.
“Tản ra!” Tào Chiết Xuân la lớn.
Lam đồng nở rộ, Lục Châu sử dụng khứu giác thần thông và thính lực thần thông, thân ảnh lấp loé đầy trời, xuất hiện trước mặt Tào Chiết Xuân.
Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn đánh ra liên tiếp chín trọng chưởng, mỗi chưởng đều chứa đầy Thái Huyền chi lực nện vào Tinh Bàn Tào Chiết Xuân.
Khi đạo chưởng ấn cuối cùng đánh tới, Tinh Bàn đã hoàn toàn lõm vào sắp gãy.
“Là chân nhân sao?” Tào Chiết Xuân trừng lớn hai mắt, miệng đầy máu tươi. “Chân nhân không phải như vậy! Không phải.”
Hắn cố gắng thu hồi Tinh Bàn. Lại một hàng chưởng ấn đập xuống.
Phanh phanh phanh…
Tào Chiết Xuân bị đánh sâu vào lòng đất.
Hiện tại siêu cấp vú em cho dù có năng lực thông thiên cũng không có khả năng khôi phục Mệnh Cách nữa. Đám người còn lại chỉ là năm bè bảy mảng.
Lục Châu bắt đầu thi triển đại thần thông thuật, mỗi chưởng đánh ra đều chứa đầy Thái Huyền chi lực. Bầu trời phủ đầy một màu lam sắc.
Ầm ầm ầm…
Chưởng ấn xuất ra liên tục cho đến khi không còn một tu hành giả nào có thể lăng không lơ lửng nữa.
Lục Châu không dừng lại. Thời gian rất cấp bách, hắn nhất định phải hạ thấp tu vi tất cả những kẻ có năng lực uy hiếp mình trong vòng ba mươi giây.
Tào Chiết Xuân mười bốn Mệnh Cách đã mất hơn phân nửa tu vi, Phó Nguyễn Đông mười Mệnh Cách cũng chẳng còn Mệnh Cách nào. Nàng ta mơ hồ nhìn lên thân ảnh Lục Châu trên bầu trời, trong đầu chỉ nghĩ được một câu: Tử thần đến rồi sao?
Liệp đội U Linh người nào người nấy đều bị trọng thương, chạy trốn tán loạn. Dưới tình huống này chỉ có thể cược xem ai xui xẻo bị đuổi theo, ai may mắn có hy vọng sống.
Lục Châu bay lên cao, Vị Danh Cung xuất hiện.
Ông !
Năm ngón tay co lại nhanh chóng kéo động tiễn cương, để lại từng đạo tàn ảnh. Tiễn cương màu xanh lam bay ra che phủ bầu trời tựa như lam sắc pháo hoa, chói lọi vô cùng.
Mỗi một đạo tiễn cương đều mang theo toàn bộ Thái Huyền chi lực, bắn về phía đám tu hành giả liệp đội U Linh với lực lượng không cách nào kháng cự…
Phó Nguyễn Đông nằm yên dưới đất, không còn cảm nhận được cơn đau đớn, khoé môi nàng ta hiện ra ý cười, thưởng thức lam sắc pháo hoa.
“Có lẽ đây… mới thật sự là… tiễn thuật…”
Nói xong, hàn khí chạy dọc cơ thể, hai mắt nàng ta trở nên vô thần, không còn khí tức.
Khi tất cả tu hành giả đều nằm bẹp dưới đất không thể động đậy, chỉ biết giương mắt chờ đợi tử vong phủ tới, Lục Châu đột nhiên ngừng bắn tên.
Hắn bay lướt qua Tào Chiết Xuân và Phó Nguyễn Đông, lấy đi hai thanh vũ khí, sau đó thu hồi cung tiễn, bay đến phía trên đầu Lục Ngô, trầm giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Lục Ngô ngẩng đầu nhìn, không rõ Lục Châu định làm gì.
Thấy Thẻ Thái Huyền chỉ còn lại mấy giây, Lục Châu không nói một lời, vung tay đẩy ra liên chưởng.
“Lão tặc!”
Lục Ngô giật nảy mình, tưởng rằng Lục Châu muốn ra tay giết mình. Nhưng khi lam liên xuất hiện, nó mới cảm giác được một luồng sinh cơ cực kỳ nồng đậm tấp thẳng vào mặt.
Mà không chỉ có một đoá lam liên. Liên tiếp mười đoá lam liên rơi vào đỉnh đầu Lục Ngô.
Nhân loại trị liệu cho nhau, độ khó khá ít vì thể tích con người nhỏ, cần nguồn năng lượng sinh cơ không nhiều. Nhưng loại hung thú cường đại như Lục Ngô, thân thể khổng lồ như một ngọn núi thì việc chữa thương cho nó là vô cùng gian nan và hao tổn năng lượng.
Lục Ngô không ngờ Lục Châu lại trị liệu cho mình, trong lúc nhất thời đứng sững sờ tại chỗ.
Những vết thương trên người nó đều được khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn giúp Mệnh Cách Chi Tâm của nó khôi phục, một viên Mệnh Cách Chi Tâm bị hao tổn trước đó cũng được chữa trị hoàn toàn…
Lục Châu đáp xuống đất.
Thời gian của Thẻ Thái Huyền đã kết thúc.
Khu vực tam sơn trở lại yên tĩnh và u ám vô quang như trước. Cuồng phong rất nhanh đã thổi bay mùi máu tươi và khí tức chiến đấu, tựa như nơi này chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn lại đám thi thể nằm rải rác dưới đất đã chứng minh hết thảy không phải là mộng.
Lục Châu cúi người xuống bắt mạch cho Đoan Mộc Sinh.
Lực lượng suy bại trong cơ thể hắn đã trộn lẫn với hạt giống Thái Hư, lại thêm tinh khí của Lục Ngô khiến ba luồng lực lượng trở nên cân bằng, thậm chí bắt đầu dung hợp.
Lục Châu không khỏi kinh ngạc nói: “Thật không thể tưởng tượng…”
“Sư phụ, tam sư huynh như thế nào?” Hải Loa hỏi.
“Hắn không có việc gì, còn tốt hơn trong tưởng tượng của vi sư.”
“Nhưng vì sao huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
Lục Châu đứng dậy, chắp tay nói: “Ba loại lực lượng trong cơ thể hắn chưa hoàn toàn kết hợp với nhau, với tu vi hiện tại, Đoan Mộc Sinh rất khó có thể tiếp nhận được lực lượng lớn như vậy.”
“Vâng.”
“Nơi này không nên ở lâu.” Lục Châu nói.
“Chờ đã.” Lục Ngô bỗng lên tiếng, toàn thân đứng thẳng tựa như một toà sơn phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận