Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1256

“Chỉ có như thế? Hai đại trưởng lão đúng là chết oan! Tên mãng phu này không sợ Lam Hi Hoà ở phía sau đâm hắn một dao sao?” Đoạn Tây Hoa lắc đầu nói.
Thỏ khôn có ba hang. Cho dù đạo văn bị phá thì hắn vẫn còn phương pháp chạy trốn, huống hồ tình hình này cũng chẳng cần trốn làm gì.
Vù vù.
Lục Châu nghe được âm thanh nguyên khí rung động. Là hắc ảnh do Đoạn Tây Hoa phái ra.
Thu hồi thần thông, thân ảnh Lục Châu nhoáng lên bay về phía hồng liễn, Vị Danh Cung xuất hiện trong tay. “Tiểu nhân vật.”
Ngay khi Lục Châu đang định ra tay…
Một tia bạch sắc quang hoa xuất hiện tại khu vực nguyên khí ba động, năng lượng như tuyết trắng nở rộ giữa trời.
Ầm !
Dưới đòn công kích của bạch sắc quang hoa, hắc ảnh hiện ra, bông tuyết đầy trời rơi xuống khắp người hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắc ảnh đã bị bông tuyết phân giải thành bã vụn.
Quang mang dần tiêu tán, Lam Hi Hoà đứng giữa không trung, trên đầu đội bạch sa che khuất mặt mũi… nhưng không che được khí chất cao quý và cánh tay mảnh khảnh kia.
“Chủ nhân.” Nữ tử mặc áo lam khom người nói.
“Lam Hi Hoà?” Hạ Tranh Vanh nhíu mày.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung.
Lam Hi Hoà nói: “Ba người này cùng ta đến đây, là khách nhân của Bạch Tháp. Bạch Tháp có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cho bọn hắn.”
Chung quy Bạch Tháp vẫn chọn đứng về phía Ma Thiên Các.
Quả nhiên, đắc tội ai cũng đừng có ngu mà đắc tội nữ nhân… Hạ Tranh Vanh hại nàng mất đi tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, nàng nhất định tính đủ sổ sách với hắn.
Hạ Tranh Vanh nhướng mày, quay đầu lại nói: “Ai dám phái người đánh lén? Ra đây cho ta!”
Không người nào lên tiếng.
Lục Châu nhìn Hạ Tranh Vanh, đạm mạc nói: “Trong lòng ngươi biết rõ.”
“Lục các chủ, chuyện ngày hôm nay ta đã nói rất rõ ràng. Ta cam đoan với ngài những việc này không có liên quan gì đến Đoạn Tây Hoa.” Hạ Tranh Vanh nói.
Đúng lúc này, Đoạn Tây Hoa bay ra khỏi Thiên Quyền Tháp, bày ra bộ dạng ốm yếu, ho khan mấy tiếng rồi ngẩng đầu nói:
“Ai muốn hại ta?”
Lục Châu xoay người lại nhìn về phía hắn, khẽ quát: “Lão phu rốt cuộc chờ được ngươi!”
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng bản phổ thông, tấm thẻ vỡ vụn.
Lục Châu chỉ muốn xử lý kẻ này, chẳng muốn nhiều lời với hắn thêm một câu.
Vòng xoáy năng lượng xuất hiện, một chưởng bắn ra. Vẫn là kim chưởng như từ nãy đến giờ.
Hạ Tranh Vanh không nhịn được lắc đầu nói: “Lục các chủ, việc gì phải khổ như thế chứ?”
Hạ Tranh Vanh không cho rằng Lục Châu có thể phá vỡ đạo văn. Khí thế của chưởng ấn rất lớn, nhưng lực lượng không đủ. Ba ngàn sáu trăm đạo văn này có thể kháng trụ được đòn tấn công của một tập thể cường giả, khi Hạ Tranh Vanh hắn gặp phải kẻ địch mạnh mẽ cũng không dễ dàng ly khai khu vực trận pháp.
Đoạn Tây Hoa mỉm cười, không xem ai ra gì.
Rắc !
Khi chưởng ấn đập vào tầng thiên mạc, đạo văn tựa như pha lê bị năm ngón tay kia đánh vỡ vụn!
Con ngươi Hạ Tranh Vanh co rụt lại.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Lam Hi Hoà cũng hiện lên từng tầng gợn sóng. “Hắn thật sự phá được đạo văn rồi…”
Đoạn Tây Hoa vốn đang híp mắt khinh thường, khi thấy đạo văn vỡ vụn, hai mắt hắn lập tức trợn trừng, muốn di động nhưng lại phát hiện hai chân mình đã bị ghim chặt tại chỗ, toàn thân tê liệt. Cơn sợ hãi xông lên đầu hắn!
Hắn vội vàng gọi ra Tinh Bàn ngăn ở trước mặt. Theo lý thuyết, chưởng ấn đã bị đạo văn ngăn trở đại bộ phận lực lượng, phần còn lại sẽ không quá nhiều.
Nhưng chỉ có mình Lục Châu hiểu rõ thẻ Một Kích Chí Mạng mạnh đến cỡ nào.
Chưởng ấn đánh vào Tinh Bàn. Ầm!
Tinh Bàn lập tức móp méo.
“Vì sao?!” Đoạn Tây Hoa vừa nói ra hai chữ này đã bị chưởng ấn khổng lồ kia ập vào mặt, nhấn xuống mặt đất.
Pháp thân Thiên Giới Bà Sa bành trướng ra rồi nhanh chóng thu hồi.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Chưởng ấn cuối cùng cũng tiêu tán. Lục Châu đã tiến vào bên trong, một chân đạp lên người Đoạn Tây Hoa.
Lấy đi một Mệnh Cách của hắn chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. “Lão phu thay Hạ tháp chủ giáo huấn ngươi một chút.”
Phốc. Đoạn Tây Hoa hộc máu.
Trong mắt Hạ Tranh Vanh bốc lên một ngọn hoả diễm. “Khinh người quá đáng!”
Soạt soạt soạt…
Trên sáu toà chủ tháp còn lại không ngừng có tu hành giả bay tới, nào Hắc Ngô Vệ, nào thành viên thông thường, nào tam trưởng lão Phong Khuê, tứ trưởng lão Lữ Tư, thẩm phán giả Giang Cửu Lý, La Hoan, Trần Tiếu…
Tổng cộng có mấy trăm tu hành giả Hắc Tháp vây xung quanh bốn phương tám hướng.
Thẩm Tất nói: “Các chủ bị vây công rồi.”
Vu Chính Hải gật đầu: “Yên lặng theo dõi kỳ biến là được.”
“Ừm.”
Triệu Hồng Phất là người mới, nàng lo lắng nói: “Chuyện này làm sao giải quyết đây? Đạo văn sẽ được bổ sung lực lượng!”
Bố cục thất tinh trận chính là như thế, cho dù bị phá vỡ thì vẫn có thể tự chữa trị trong thời gian ngắn, năng lượng dạt dào như biển cả sẽ bù đắp lỗ hổng vừa tạo ra.
Lam Hi Hoà rũ mắt nhìn Lục Châu. Nữ tử áo lam bèn lên tiếng hỏi: “Chủ nhân muốn giúp hắn sao?”
“Không cần. Hắn có thể vào, hẳn là cũng có thể ra. Xem ra ta đã xem nhẹ hắn.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận