Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 988

“Phải rồi, làm sao Nhiếp tông chủ biết Diệp Chân có pháp thân Cửu Anh?” Vu Chính Hải lại hỏi.
“Mâu thuẫn giữa Vân Sơn và Phi Tinh Trai rất sâu, Phi Tinh Trai muốn chiếm đoạt Vân Sơn, ta sao có thể để bọn hắn đạt thành. Trước khi bế quan ta đã đại chiến với Diệp Chân mấy trăm hiệp, sau đó hắn rời đi, lén lút thi triển pháp thân Cửu Anh để chữa thương nhưng đã bị ta nhìn thấy. Sau khi trở về Vân Sơn, ta tự mình điều tra việc này, thậm chí phái người đến Anh Mộc Quốc để xác nhận.”
Mọi người đều gật đầu, đặc biệt là Mạnh Trường Đông. Hắn từng là trưởng lão Phi Tinh Trai, tuy cũng cảm thấy Diệp Chân rất quỷ dị nhưng lại không ngờ tới điều này.
“Cũng may Lục tiền bối thủ đoạn kinh người giết được Diệp Chân, nếu không để hắn thành công tích luỹ được chín mạng rồi khai Mệnh Cách thì tu hành giới sẽ lâm nguy mất.” Nhiếp Thanh Vân nói.
“Pháp thân Cửu Anh có thể khai Mệnh Cách?” Hạ Trường Thu kinh ngạc hỏi.
“Khả năng rất cao.”
Tiểu Diên Nhi gật gù: “Xem ra hắn không may, gặp phải sư phụ ta.”
Mạnh Trường Đông đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng thốt lên: “Thôi xong!”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn. “Mạnh hộ pháp sao thế?”
“Chúng ta quên mất Giang Tiểu Sinh rồi!” Mạnh Trường Đông nói.
Vu Chính Hải nghe vậy cười xởi lởi: “Đừng lo lắng, hắn đã bị ta giết chết, tuyệt không để lại hậu hoạn. Trong đao pháp thì bổ đao là quan trọng nhất, không thể coi thường bất kỳ đối thủ nào. Cho dù hắn chỉ là ngũ diệp nhưng khi ra tay ta lại xem hắn như là thập diệp mà đối đãi.”
Ngu Thượng Nhung và Mọi người khác đều nghẹn họng trân trối nhìn Vu Chính Hải.
Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói: “Ngươi thật sự đã giết hắn?”
Vu Chính Hải ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyện này sao mà giả được? Nhị sư đệ cũng có mặt ở đó.”
“Ngươi giết hắn mấy lần?” Mạnh Trường Đông cau mày.
“Mấy lần?” Tuy đầu óc Vu Chính Hải không lợi hại như Tư Vô Nhai nhưng cũng không phải đồ ngu. Vừa nghe vậy hắn đã hiểu ra, trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề. “Mạnh hộ pháp, không phải ý ông là thằng ranh con này cũng tu pháp thân Cửu Anh đó chứ?”
Mạnh Trường Đông không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn Vu Chính Hải. Ánh mắt kia tựa như có ý nói, ngươi đoán xem!
Vu Chính Hải ảo não vỗ đùi nói: “Thật sơ suất! Ta quả nhiên vẫn chưa lĩnh ngộ được tinh tuý của việc bổ đao mà sư phụ dạy!”
Nói xong hắn xoay người đối diện Lục Châu, vừa định thỉnh tội thì Lục Châu đã xua tay. “Thôi.”
“Xin sư phụ yên tâm, lần sau mà gặp hắn đồ nhi nhất định sẽ tự tay chém chết.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung nở nụ cười: “Huynh chẳng qua là lấy mạnh hiếp yếu thôi.”
“Nhị sư đệ, đây là Cửu Anh đó, chờ một thời gian nữa hắn sẽ trở thành mối hoạ lớn.”
Thấy hai người lại sắp tranh luận, Tiểu Diên Nhi vội nhảy tới đứng giữa hai người: “Đại sư huynh, nhị sư huynh, đừng tranh nữa. Hay là các huynh cùng ta đến đằng kia xem trong rương có bảo vật gì tốt đi?”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lập tức đồng thanh đáp: “Không hứng thú.”
Đúng lúc này, một đệ tử Vân Sơn vội vàng bay tới Vân Sơn đài, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo: “Bẩm Tông chủ, bẩm Lục tiền bối, xảy ra chuyện rồi!”
“Nói đi.” Nhiếp Thanh Vân cau mày.
“Khi trời còn chưa sáng, đám người Thiên Vũ Viện đã đánh lén Cửu Trọng Điện. Đệ tử bèn lập tức đưa tiễn Tư Không tiền bối và hai vị thủ toạ rời khỏi Vân Sơn. Nào ngờ… Thiên Vũ Viện đã mai phục ở Cửu Trọng Điện, viện trưởng Dư Trần Thù tự mình xuất thủ!”
Mọi người cả kinh. Lục Châu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Tư Không tiền bối bị bắt, Diêu thủ toạ và Triệu thủ toạ bị thương đang trên đường quay trở lại đây.” Tên đệ tử vội đáp.
Vu Chính Hải lắc đầu hỏi: “Vì sao lúc đi bọn họ lại không nói gì?”
“Tư Không tiền bối trước khi đi có ghé qua chỗ Lục tiền bối, nhưng thấy ngài đang bế quan nên không tiện quấy rầy, bèn đi trước.”
Quả nhiên, một trưởng lão từ xa bay tới, khom người nói: “Tông chủ, Lục tiền bối, hai vị thủ toạ Cửu Trọng Điện đang ở trong đại điện trên ngọn chủ phong!”
Lục Châu quay sang phân phó: “Hạ Trường Thu, ngươi ở lại thu thập rương.”
“Vâng.”
“Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, hai ngươi ở lại Vân Sơn đài bảo vệ Lý Vân Tranh, không để bất kỳ kẻ nào tiếp cận hắn.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
“Lão phu đi xem thế nào.” Nói xong Lục Châu đạp không bay lên ngọn chủ phong, đám người Nhiếp Thanh Vân theo sát phía sau.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời nhìn sang Lý Vân Tranh đầy dò xét khiến Lý Vân Tranh cảm thấy xấu hổ không thôi.
Dò xét nửa ngày, Vu Chính Hải mới chép miệng: “Nhị sư đệ, đệ nói xem gia sư lần này có phải đã nhìn lầm rồi không. Trong số các đồng môn của chúng ta có ai không phải là thiên tài tu hành đâu? Rốt cuộc sư phụ coi trọng thằng nhóc này ở chỗ nào?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đáp: “Suy nghĩ của sư phụ sao huynh và ta có khả năng đoán được.”
“Nhưng ta chẳng thể hiểu nổi một hoàng đế bù nhìn thì có gì hay… chậc chậc.” Vu Chính Hải có vẻ ghét bỏ nói.
Lý Vân Tranh đã thấy tu vi của hai người, trong lòng rất kính nể, bèn đánh bạo nói: “Hai vị sư bá, kỳ thực… kỳ thực ta không có kém cỏi như vậy…”
Vu Chính Hải gật đầu cười: “Không tệ, không tệ. Câu nói này của ngươi đúng là có phong phạm của ta năm đó. Sau này học tập chăm chỉ vào, đừng làm mất mặt Ma Thiên Các.”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu đi về phía đám bảo rương. Nghe đại sư huynh khoác lác chẳng bằng đi xem trong rương có gì còn hơn.
Lý Vân Tranh thấy Vu Chính Hải dễ nói chuyện, bèn dè dặt đến bên cạnh hắn khẽ hỏi: “Đại sư bá, người có thể nói cho ta biết sư phụ của ta trông như thế nào không? Là nam hay nữ, dung mạo xinh đẹp hay như thế nào?”
Vu Chính Hải nghe vậy bật cười ha hả: “Xinh đẹp?”
“Sư phụ ngươi tên là Tư Vô Nhai, là đệ tử thứ bảy trên Ma Thiên Các, cũng là người trí tuệ nhất trong số các đồng môn. Hắn có tầm nhìn đại cục rất bao quát và ánh mắt độc đáo. Thất sư đệ từng nói Bích Ngọc Đao của ta là thiên hạ đệ nhất…” Nói đến đây, Vu Chính Hải liếc nhìn Ngu Thượng Nhung đứng cách đó không xa, quả nhiên thấy Ngu Thượng Nhung nhíu mày, Vu Chính Hải bèn sửa lời, “Đương nhiên ngoại trừ sư công ngươi ra.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận