Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 750

Lục Châu một tay chắp sau lưng quát lên: “Lão phu hận nhất là đám chuột nhắt chuyên đánh lén. Cút !”
Ầm! Sóng âm lăn lộn phát tiết, ngưng thực thành cương ấn vỗ vào gương mặt hắc ảnh. Hắc ảnh bị đánh bay, lục phủ ngũ tạng lập tức vỡ vụn, gương mặt hoàn toàn biến dạng!
Một chiêu thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm kết thúc. Hắc ảnh rơi xuống đất.
Hắc ảnh này là sư phụ của tu hành giả Nhu Lợi tên Qua Long kia, là một cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Qua Long chỉ là Phạn Hải cảnh chưa khai thông bát mạch, nhưng đối với thiếu niên Vu Chính Hải vừa trọng sinh sống lại thì cảnh giới đó đã cao không thể với tới, huống chi là tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
“Ngươi !”
Hắc ảnh nằm dưới đất, cố ngẩng đầu lên để nhìn rõ bộ dạng lão giả. Nhưng Lục Châu đứng đưa lưng về phía ánh chiều tà nên hắn không thể nhìn được rõ ràng. Hắn chỉ có thể rít lên hai chữ qua kẽ răng: “Là ai?”
Lục Châu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi là sư phụ của Qua Long?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì ngươi chết không oan.”
“Thiếu niên này… là đồ đệ của lão phu.” Lục Châu chỉ tay về phía thiếu niên Vu Chính Hải đang ngồi bệt dưới đất.
Hắc ảnh trừng to mắt, quay đầu nhìn về phía Cổ La Thôn. Hắn thấy thi thể đầy đất, tay chân đứt đoạn tung toé khắp nơi, mà đồ đệ Qua Long của hắn đã nằm im dưới đất không còn hơi thở.
Cách đó không xa có một đám tu hành giả đang đứng quan sát, trên thân bọn họ tản ra khí tức thần bí khó lường. Cạnh đó còn có một con hung thú trông rất hung tàn đang ngậm vỏ kiếm ngồi nhìn.
Một Cổ La Thôn nho nhỏ sao lại có nhiều cao thủ xuất hiện như vậy?
Lục Châu không thèm nhìn đến hắc ảnh, thậm chí cả tên hắn cũng chẳng muốn hỏi, hắn chỉ là tu hành giả chưa tới ngũ diệp, không cần dùng tới lực lượng phi phàm Lục Châu cũng có thể giết chết rất dễ dàng.
Lục phủ ngũ tạng bị chấn nát, kỳ kinh bát mạch cũng đứt đoạn, nguyên khí trong đan điền khí hải cũng đã tiêu tán, hắc ảnh nằm thẳng người dưới đất nhìn lên thiên không, khí tức dần dần biến mất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.].
Lúc này thiếu niên Vu Chính Hải mới gian nan ngồi dậy, dập đầu với Lục Châu: “Đa tạ ân nhân!”
Lục Châu chậm rãi xoay người lại. “Ngươi gọi lão phu là gì?”
Thiếu niên Vu Chính Hải chợt cảm thấy xấu hổ, vội sửa lời: “Sư… sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
Ngồi bệt dưới đất như thế sao còn ra dáng đại đệ tử Ma Thiên Các?
Thiếu niên Vu Chính Hải chậm rãi đứng lên. Lúc này Lục Châu mới có thời gian quan sát hắn kỹ càng.
Thời gian nghịch chuyển, vật đổi sao dời, số mệnh luân hồi, năm tháng khiến người ta già đi, chỉ có sư đồ hai người là trẻ lại. Lục Châu rất thán phục đặc tính của tộc Vô Khải, không ngờ lại có thể biến Vu Chính Hải trở về thời niên thiếu.
Chỉ đáng tiếc trí nhớ và tu vi của Vu Chính Hải đã bị chấp niệm của chính hắn phong toả, tuổi thọ còn lại cũng không nhiều. Như lời Tư Vô Nhai nói, tuy rằng Vu Chính Hải đã phục sinh thành công nhưng hắn đã không còn bao nhiêu thời gian để sống nữa.
Nói cách khác, Vu Chính Hải có thể chết bất cứ lúc nào.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nói: “Ta nghĩ vừa rồi ngài vì muốn cứu ta cho nên mới… Thanh đao này quá quý giá, xin trả lại cho ngài.”
Hắn nâng Bích Ngọc Đao lên bằng hai tay, dâng cao hơn đỉnh đầu.
Đám người Ma Thiên Các nghe vậy đều gật đầu, xem ra thiếu niên này rất biết điều, dù sao đây cũng là bảo đao của đại đệ tử Ma Thiên Các.
Nhưng Lục Châu lại vuốt râu nói: “Đao này là Bích Ngọc Đao, vũ khí thiên giai. Từ nay về sau, nó thuộc về ngươi.”
Thiếu niên Vu Chính Hải tròn mắt nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Hắn biết rõ vũ khí thiên giai quý giá cỡ nào. Ai có thể khẳng khái tới mức tặng vũ khí thiên giai cho một người chỉ mới gặp lần đầu, thậm chí còn là một kẻ không có năng lực tự bảo vệ mình như hắn?
Vu Chính Hải sửng sốt, đám người Ma Thiên Các trừ Tư Vô Nhai ra cũng đều sửng sốt. Các chủ làm thật sao?
Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, tuyệt đối không thể!”
“Các chủ, xin hãy nghĩ lại!”
Tặng vũ khí này cho người khác chẳng phải là cắt đứt tưởng niệm đối với Vu Chính Hải hay sao? Việc này còn tàn khốc hơn là lấy mạng hắn. Vu Chính Hải vốn đã rất khổ rồi.
Lục Châu nhíu mày, trầm giọng nói: “Lão phu làm việc còn cần các ngươi dạy?”
“Không dám!” Đám người cúi đầu, không dám nói nữa.
Tư Vô Nhai lúc này cũng lên tiếng: “Đồ nhi ủng hộ quyết định của sư phụ!”
Đầu óc thất tiên sinh bị úng nước rồi?
Trong một đội nhóm, nếu có người mới gia nhập thì không thành vấn đề, nhưng nếu để người mới thay thế cho người cũ thì sẽ khiến đội nhóm phản cảm. Thế nên bọn họ đều không thích sư phụ tặng đồ của đại sư huynh cho một người mới đến.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải, khẽ nói: “Cất kỹ.”
Thiếu niên Vu Chính Hải thấy sắc mặt mọi người không tốt, trong lòng hơi do dự, nhưng thấy sư phụ nghiêm túc nhìn mình nên hắn đành quỳ xuống dập đầu nói: “Đa tạ sư phụ!”
“Tốt.” Lục Châu đạm mạc đáp.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong rất thức thời, nhanh chân đến bên cạnh thiếu niên Vu Chính Hải, khom người chào hỏi: “Bái kiến thập nhất tiên sinh.”
Thập… thập nhất tiên sinh? Thiếu niên Vu Chính Hải ngượng ngùng không thôi.
Phan Trọng cười nói: “Ngài thật là may mắn, thanh Bích Ngọc Đao này vốn là bảo đao của đại tiên sinh, nay lại đưa cho ngài sử dụng.”
Tiểu Diên Nhi cũng chạy tới nói: “Sư phụ đã nhận ngươi là đồ đệ, vậy bây giờ ngươi chính là tiểu sư đệ nhỏ nhất nhà rồi.”
“Tiểu sư đệ…” Hải Loa phụ hoạ.
Minh Thế Nhân lắc đầu, thờ ơ chào một tiếng: “Tiểu sư đệ…”
Đoan Mộc Sinh vốn làm người ngay thẳng, bước tới vỗ lên bả vai thiếu niên: “Sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi đừng có đắc ý quên mình. Muốn làm chủ nhân của thanh đao này còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không.”
Tư Vô Nhai đầu đầy dấu hỏi chấm? Chấm hỏi?
Hai vị trưởng lão gật đầu thay cho lời chào hỏi.
“Bây giờ đến phiên ngươi hành lễ ra mắt mọi người.”
Thiếu niên Vu Chính Hải vội vàng bước qua mấy bộ thi thể dưới đất, vừa định khom người chào thì Lục Châu đột nhiên quát to một tiếng, chấn nhiếp lòng người: “Làm càn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận