Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1627

Hư ảnh Lục Châu lấp loé, lập tức đánh ra năm chưởng. Năm đạo chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí trùng kích ập vào lồng ngực Cao Thuyết.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Nguyên khí phong bạo xuất hiện, trong Quy Khư Trận bị phong bạo càn quét.
Lục Châu không tiếp tục để ý tới Cao Thuyết mà quay đầu nhìn về phía trận nhãn toả ra quang hoa chói mắt.
Một chưởng đánh xuống.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Đế tránh thoát bốn mươi chín kiếm khách, sử dụng đạo lực lượng xuất hiện ở trước mặt Lục Châu, đánh ra một chưởng.
Lục Châu không thể không lùi về sau, song chưởng va chạm. Oanh!
Cương khí cắt chém Quy Khư Trận, thậm chí là cả Hàm Dương thành.
Vô số tu hành giả trong thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hoàng thành.
Phía chân trời xa xôi, một toà hắc sắc phi liễn đang lăng không lơ lửng. Tu hành giả đứng bên ngoài phi liễn xoay người bẩm báo:
“Chân nhân, trong hoàng thành có động tĩnh.”
Trong phi liễn không có hồi âm. Một lúc lâu sau, một bóng mờ mới bay ra khỏi phi liễn, lướt về phía hoàng thành. “Các ngươi chờ ở chỗ này.”
“Vâng.”
Sau khi chưởng ấn va chạm, hai mắt Tần Đế có thần nói: “Càng ngày trẫm càng thưởng thức ngươi. Không ngờ ngươi có thể tìm đến trận nhãn.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu vốn cho rằng thân là vua của một nước, tầm nhìn và lòng dạ của ngươi lý ra phải nên đứng đầu. Không ngờ ngươi làm lão phu quá thất vọng.”
“Trẫm sẽ khiến ngươi hài lòng. Ngươi đã dùng hết toàn lực, mà trẫm thì chỉ mới bắt đầu.”
Lục Châu đạp không bay lên, chưởng ấn che trời, trầm giọng nói: “Từ đầu tới cuối lão phu đều chưa từng dùng toàn lực.”
Hả?
Ngay khi Thẻ Hàng Cách cao cấp trong tay Lục Châu bắn ra, Tần Đế biến mất.
Ngã một lần đã khôn ra, Tần Đế không tấn công Lục Châu mà truyền âm nói: “Muốn đánh nhau với trẫm, trước hết phải qua được cửa này.”
Bóng ảnh của Tần Đế xuất hiện đầy trời, giăng đầy bốn phương tám hướng.
“Ngươi có thể phân biệt được đâu mới là trẫm thật không?”
Lục Châu thu Thẻ Hàng Cách cao đẳng vào.
Bốn mươi chín kiếm khách kết trận mà đến, Nguyên Lang hỏi: “Lục tiền bối, ngài không sao chứ?”
“Không sao, các ngươi phụ trách tìm ra Tần Đế thật.”
“Tuân mệnh.”
Bốn mươi chín kiếm khách bay lượn khắp không trung, không ngừng đánh vào hư ảnh của Tần Đế.
Tần Nhân Việt, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung thì hợp lực kiềm chế Ly Sơn tứ lão. Nói đúng hơn thì một mình Tần Nhân Việt đối phó ba người, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phối hợp đối phó với Thôi Minh Quảng.
Vô số hình chiếu của Tần Đế xuất hiện trên trời, dò xét thế cục và tiếp tục chỉ huy: “Tứ đại thị vệ, còn chờ gì nữa?”
Tứ đại thị vệ lau đi máu tươi bên khoé môi, trong mắt bắn ra sát khí và thù hận. Cho dù đã bị Tần Nhân Việt cướp đi bốn Mệnh Cách nhưng bọn hắn vẫn còn là cao thủ hai Mệnh Quan.
Bốn người điểm vào huyệt đạo trên thân thể, nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt, tay cầm chặt bội đao bay về phía những người còn lại của Ma Thiên Các, ánh mắt khát máu tựa như đang nhìn một đám cừu non chờ làm thịt.
Tứ đại thị vệ đánh ra đao cương.
Nhan Chân Lạc và Lục Ly lập tức gọi ra Tinh Bàn chắn phía trước.
Oanh!
Đám người bay lùi về sau. Sắc mặt bốn huynh đệ Khổng Văn trở nên kinh hãi.
“Giết!”
Tứ đại thị vệ lại bay tới, Nhan Chân Lạc và Lục Ly chung quy chỉ có một Mệnh Quan, có thể cản được một chiêu đã là dùng toàn lực, hiện tại khí huyết trong lòng cuồn cuộn, hai tay run lên, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tứ đại thị vệ đánh tới.
“Tứ sư huynh đâu rồi?” Tiểu Diên Nhi gấp gáp nhìn quanh. Đã nói là sẽ bảo hộ mọi người cơ mà.
“Ta ở đây.”
Vù!
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tứ đại thị vệ, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh. “Chết đi!”
Ly Biệt Câu trong tay toát ra ngàn vạn đạo cương nhận, một chiêu đè ép bốn người.
Ầm!
Tứ đại thị vệ theo bản năng nhấc đao lên đón đỡ, nhưng đã muộn. Lực lượng khổng lồ đánh bay bốn người nện xuống mặt đất.
Bốn người kêu rên liên hồi, cũng may không mất đi một Mệnh Cách. Tên thủ lĩnh quát lớn: “Ngươi còn chưa đủ tư cách!”
“Ngươi sai rồi.” Minh Thế Nhân lạnh nhạt cười, Ly Biệt Câu bay ngược ra sau.
Cương nhận đã khảm vào thân tứ đại thị vệ không hề biến mất mà như một cây gai ngược kẹt trong thân thể bọn hắn.
Ly Biệt Câu xoay vòng trên không trung tạo thành lực hút cực lớn, hút ngược toàn bộ cương nhận trở về.
“Năng lực hai Mệnh Quan?! Tứ tiên sinh đã là hai Mệnh Quan rồi?!” Khổng Văn cảm thấy da đầu run lên.
“A !” Tứ đại thị vệ cảm giác toàn thân như bị vô số con kiến cắn nuốt, huyết nhục văng tung toé!
Ngay lập tức có 4 tiếng thông báo của hệ thống vang lên. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời quay đầu nhìn về phía Minh Thế Nhân, miệng nở nụ cười.
“Lão tứ… thật đúng là khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.” Vu Chính Hải cười nói.
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Xem ra lúc giết Tây Khất Thuật hắn không hề dùng toàn lực.”
Thấy thế cục dần ổn định, Lục Châu tiếp tục vọt về phía trận nhãn.
Ầm!
Cao Thuyết đang nằm bẹp dưới đất đột nhiên nhảy lên nhào về phía Lục Châu. Gương mặt hắn dữ tợn như quái vật, nhe răng cười:
“Ta không sợ chết, có chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng…”
Thân ảnh Cao Thuyết như mũi tên bắn vọt tới. “Bệ hạ, lão nô phụng dưỡng ngài đến đây thôi!”
Nói xong, Tinh Bàn của Cao Thuyết xoay tròn, các Mệnh Cách đồng loạt bành trướng lên, nở rộ quang hoa.
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi muốn tự bạo?”
Lam pháp thân bộc phát ra lực lượng Thiên Tướng bám vào chưởng ấn đánh tới.
Ầm!
Cao Thuyết bay ra ngoài trăm mét, toàn thân oanh một tiếng vang dội, nguyên khí phong bạo điên cuồng phát tiết.
Quy Khư Trận cũng rung động theo.
Lục Châu gọi ra Vị Danh Thuẫn ngăn ở phía trước. Hắn cảm giác được hai tay mình tê dại, khí huyết cuồn cuộn.
Cao Thuyết dù sao cũng là người tự do, tuy bị hao tổn Mệnh Cách nhưng vẫn là cường giả mười lăm Mệnh Cách, một khi tự bạo tuyệt không thể khinh thường.
Lục Châu hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Hắn không thể động. Đan điền khí hải, kỳ kinh bát mạch đều bị tê liệt trong khoảng thời gian ngắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận