Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1613

“Ông!”
Triệu Dục tức điên người, vừa đạp đất bay lên định lý luận đã bị trảo ấn của Tần Đế ép xuống.
Lực lượng quỷ dị đánh văng Triệu Dục, hắn rơi xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
“Giải đi.” Tần Đế hạ lệnh.
“Vâng.”
Hai tên đại nội cao thủ lập tức lướt về phía Triệu Dục.
Triệu Dục cực kỳ hoảng sợ, nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt, cầu khẩn nói: “Lão tiên sinh, cứu ta với!”
Hắn không chắc Lục Châu có ra tay cứu mình hay không. Suy cho cùng đây là mâu thuẫn giữa cha con hắn, ngoại nhân không thích hợp nhúng tay vào.
Tục ngữ có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Cho đến nay Tần Đế cũng chưa làm gì nguy hại đến hắn. Dù có bị giải đi cũng chưa chắc là vấn đề gì lớn.
Tuy vậy, Lục Châu vẫn vung ra hai đại chưởng ấn đánh về phía hai tên đại nội cao thủ.
Hai người vô cùng hoảng sợ, lập tức đưa tay lên đón đỡ. Phanh phanh! Bọn hắn bị đánh bay ra ngoài.
Triệu Dục được cứu, vội vàng chạy như bay về phía đám người Ma Thiên Các.
Thấy bóng lưng chật vật của Triệu Dục, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử không khỏi lắc đầu thở dài. Triệu Dục làm vậy chẳng khác nào đánh vào mặt Tần Đế trước mặt mọi người.
Tần Đế đương nhiên tức giận khó nhịn, cao giọng nói: “Ngươi vì kẻ này, đáng giá không?”
Lục Châu cảm nhận được sát khí toát ra từ người Tần Đế, bèn lắc đầu nói:
“Lão phu đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào.”
Trong lòng bàn tay Lục Châu xuất hiện một tấm Thẻ Hàng Cách cường hoá cao cấp bản phục chế.
Giác quan của Tần Đế nhạy bén dị thường. Khi Lục Châu lật tay lấy ra thẻ đạo cụ, hắn lập tức phát giác được trên thân Lục Châu xuất hiện biến hoá vi diệu.
“Trẫm cũng không muốn đấu với ngươi.” Tần Đế nói.
“Muộn rồi.” Lục Châu bóp nát thẻ trong tay. Một lực lượng vô hình mà thần bí từ từ ngưng tụ.
Trái tim Tần Đế nhảy lên kịch liệt. Có nguy hiểm! Trực giác nói cho hắn biết nhất định phải đánh đòn phủ đầu.
Tần Đế vung chưởng, quang hoa thần kỳ lại xuất hiện.
Thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện phía trên Lục Châu, trong lòng bàn tay toả sáng ra quang mang chói mắt khiến tất cả mọi người phải nhắm mắt lại theo bản năng.
Toàn bộ thế giới biến thành một mảnh trắng xoá.
Thân ảnh Tần Đế không ngừng lấp loé khắp nơi, tốc độ và không gian hỗ trợ cho nhau, tạo thành một loại lực lượng quy tắc cực hạn.
Đỡ Đòn Chí Mạng trừ 1!
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, lực lượng Thiên Tướng bám vào hai mắt.
Có lẽ do trước đó nghiên cứu Vô Lượng Thôi Diễn khá lâu, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên Lục Châu rốt cuộc sử dụng được thần thông này.
Một màn kỳ diệu xuất hiện.
Trong não hải Lục Châu hiện ra mọi vị trí và động tác của Tần Đế, dù thân ảnh đối phương xuất hiện đầy trời nhưng Lục Châu vẫn có thể phân biệt được hắn thật sự đang ở chỗ nào.
Chính là góc trên phía bên trái.
Giọng Tần Đế vang lên: “Trẫm phải lấy Mệnh Cách của ngươi!”
Vòng xoáy trong tay Lục Châu cũng cùng lúc đó bay ra. “Lão phu thành toàn cho ngươi.”
Tần Đế đứng trong góc trên bên trái, sững sờ nhìn xung quanh xuất hiện năm đạo chưởng ấn đang vặn vẹo toàn bộ không gian, ập vào người hắn.
Hắn nhướng mày nói: “Đây là cái gì?”
Năm đạo vòng xoáy dường như có thể định vị được thân ảnh của hắn, chỉ trong giây lát đã khép kín lại, không cho hắn một lối thoát nào.
Phốc !
Tần Đế bị năm chưởng ấn đánh trúng.
Còn chưa kịp kêu lên một tiếng đau đớn, hắn đã cảm nhận được một cỗ lạnh buốt đến thấu xương chạy dọc toàn thân.
Tần Đế muốn thi triển đại thần thông thuật rời đi, nhưng hai chân tựa như bị một đôi tay tử thần nắm chặt lấy. Tứ chi hắn bị đóng ở trên không, hắn ra sức giãy giụa nhưng không cách nào thoát thân được.
Một bàn tay màu đen khổng lồ từ trong hư không thò ra, đâm xuyên qua trái tim hắn.
Phốc!
Trong mắt tất cả mọi người, Tần Đế đột nhiên giang rộng tay chân, biểu tình trên mặt cực kỳ dữ tợn, hai mắt toát ra vẻ sợ hãi, phẫn nộ… và tuyệt vọng.
Ông !
Tinh Bàn của Tần Đế xuất hiện.
Tinh Bàn không lớn nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, ba mươi sáu hình tam giác sáng lên, toàn bộ khu vực Mệnh Cách bại lộ hoàn toàn.
“Hai mươi hai Mệnh Cách?!”
Đám người kinh ngạc vô cùng.
Ngay lúc đó, Tinh Bàn phát ra tiếng phốc phốc… Hai viên Mệnh Cách Chi Tâm bị đào ra, năm khu vực Mệnh Cách trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.
Lục Châu vung tay, hai viên Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay hắn.
Lúc này Tần Đế cũng khôi phục tự do, tử thần quanh hắn đã biến mất.
Sự sợ hãi khiến gương mặt Tần Đế trở nên vặn vẹo, bạch ngọc trong tay hoá thành một đạo cầu vồng trắng toát vọt về phía hoàng cung.
“Người đến từ Thái Hư? Trẫm chờ ngươi!!”
Long bào từ trên không trung rơi lả tả xuống đất.
Lão phu đã nói hôm nay ngươi sẽ không có kết quả tốt, vì sao không tin chứ?
Lục Châu vốn cho rằng Tần Đế là người thức thời, chuyến đi tới thanh liên giới này hắn vốn không có ý định gây thù hằn. Đáng tiếc…
Lục Châu nhìn tấm áo long bào nằm dưới mặt đất, lại nhìn về phía đám đại nội cao thủ và huynh đệ Trí Văn Tử.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử không ngừng lùi về sau.
Đám đại nội cao thủ thì ngồi bệt dưới đất, có kẻ sợ hãi ngất xỉu, có kẻ run rẩy tứ chi, ngã nhào xuống đất.
“Bắt lại.” Lục Châu hạ lệnh.
Cẩu tử sủa vang một tiếng rồi nhào tới, nhe nanh trừng mắt nhìn đám người. Minh Thế Nhân đứng trên lưng nó, trên mặt nở nụ cười, Ly Biệt Câu bay vòng quanh thân hắn loé lên hàn mang.
Tu vi của Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử cao hơn Minh Thế Nhân, nhưng bọn hắn không dám đào tẩu, cái giá phải bỏ ra quá lớn. Trước đó bọn hắn còn có chỗ dựa là Tần Đế, nhưng bây giờ Tần Đế đào tẩu trước mắt mọi người, hai huynh đệ Song Tử chỉ còn cách ảo não quỳ xuống.
“Vậy còn tạm được.” Minh Thế Nhân cười nói.
“Bắt hai tên này lại. Những người khác cút đi.” Lục Châu nói.
Đám đại nội cao thủ ngơ ngác nhìn Lục Châu, không biết có nên đi hay không. Nghe nói đám cường giả đều có tính tình cổ quái, có khi nào đợi bọn hắn vừa xoay người rời đi lại đâm cho một đao chết tươi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận