Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 985

“Ta… khụ khụ.” Lý Vân Tranh thẳng lưng hắng giọng, chân thành nói: “Trẫm có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được không?”
“Nói đi.”
“Ngài đến từ kim liên giới, nếu có một ngày trẫm được chấp chưởng thiên hạ, liệu ngài có giống như bọn họ không?” Lý Vân Tranh hỏi.
Lục Châu không nói gì mà vẫy tay, Lý Vân Tranh hiểu ý bước đến gần. Lục Châu lặng lẽ lấy Vị Danh Kiếm ra, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá hắc liên.
Lý Vân Tranh cả kinh, thất thanh hô: “Hắc sắc phù văn! Hắc liên trong truyền thuyết!... Đây đều là… thật?”
Thì ra lão nhân gia người từ trước đến nay chỉ đề phòng hắc liên.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, tiếp tục ngẩng đầu quan sát trận chiến. Một lúc sau, Lý Vân Tranh lại tiếp tục tò mò hỏi:
“Vị sư phụ kia của ta… có ưu tú như các sư thúc sư bá không?”
“Lão phu có thể nói với ngươi, cho dù là tài học, trí tuệ, cách làm người, khả năng mưu lược hay là tu vi, từ tu thân đến trị quốc bình thiên hạ, hắn đều hơn xa ngươi.” Lục Châu đáp.
“Lý Vân Tranh nghe vậy vô cùng mừng rỡ, lập tức chắp tay: “Đa tạ lão tiên sinh.”
“Hửm?”
“Sư… sư công.”
Lúc này, Vu Chính Hải hoàn toàn nghiền ép chém rơi đám tu hành giả quấy nhiễu Tiểu Diên Nhi. Nhiếp Thanh Vân lại càng uy mãnh, sau khi đánh nát cự liễn đã liên tục chém đầu ba tên phó tướng, sau đó vung đao về phía Vương Sĩ Trung.
Phanh phanh phanh!
Ba đao liên tục giáng vào cương khí hộ thuẫn của Vương Sĩ Trung khiến hắn kêu lên đau đớn, khoé miệng thấm ra máu tươi rồi rơi thẳng xuống đất.
Vu Chính Hải cười sang sảng: “Nhiếp tông chủ đúng là biết cách học trộm!”
Nhiếp Thanh Vân cười đáp: “Vu huynh đệ, chiêu này của ngươi thật là hữu dụng. Đa tạ.”
Nói xong hắn lao thẳng xuống vị trí của Vương Sĩ Trung, đao cương nở rộ, chưởng ấn đầy trời.
“Phụ thân!!” Vương Xu bị doạ đến khóc thét.
Ngu Thượng Nhung nhấc tay, mấy chục tia kiếm cương ngưng tụ tấn công đám tu hành giả đang cản bước mình.
“Tay không ngưng cương? Bội phục, bội phục!”
“Đại ca ca cố lên!” Vu Vu cũng nhảy lên cổ vũ.
Ngu Thượng Nhung huy động kiếm cương, mỗi một tia chém tới là một người rơi xuống, tia kiếm cương cuối cùng cũng là tia lớn nhất, từ một hoá trăm bắn ra như gai nhím.
Phanh phanh phanh!
Người tu vi thấp không cách nào ngăn cản, ai nấy đều bị trọng thương rơi xuống. Người tu vi cao thì không thể không bị động phòng thủ, lui tít về sau. Ngu Thượng Nhung lập tức tóm được Vương Xu.
Vương Xu hoảng hốt vung quyền: “Đừng lại đây!”
“Thật xin lỗi.”
Thần sắc Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt, tung chưởng đánh về phía bụng nàng. Ầm! Vương Xu từ trên không trung rơi thẳng xuống.
“Xu nhi!” Vương Sĩ Trung đỏ mắt gào lên. Cùng lúc đó Nhiếp Thanh Vân cũng đáp xuống, đao cương ầm ầm đánh lui Vương Sĩ Trung, rốt cuộc đẩy hắn ngã trước mặt Lục Châu mới dừng lại.
Lục Châu lắc đầu hờ hững: “Nếu là trước đây, ngươi đã là vong hồn dưới tay lão phu.”
Vương Sĩ Trung tái nhợt ngẩng đầu nhìn Lục Châu, hắn biết nữ nhi của mình đã bị phế đan điền khí hải, bây giờ nàng chỉ là một phàm nhân mà thôi. Khụ khụ khụ! Hắn ho khan kịch liệt.
Nhiếp Thanh Vân không tiếp tục xuất thủ mà hỏi Vương Sĩ Trung: “Vương đại nhân, còn muốn phản kháng nữa không?”
Vương Sĩ Trung gắng gượng đứng lên, phủi tay áo chắp tay nói với Lục Châu: “Năm điều kiện của Lục tiền bối… ta đồng ý toàn bộ.”
“Tốt.”
Vương Sĩ Trung tập tễnh đi về phía Vương Xu, đỡ nàng dậy rồi truyền nguyên khí vào. Ít nhất hắn cũng phải giúp nữ nhi bớt đi cảm giác đau đớn.
Nhìn cảnh này, không ai lên tiếng nói một lời. Chỉ có Lý Vân Tranh với gương mặt rối rắm nhìn sang Lục Châu: “Làm như vậy có phải đã quá vô tình rồi không?”
Lục Châu ý vị thâm trường đáp:
“Ngươi còn nhỏ, chưa trải qua sự đời. Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung địa vị cực cao, số người chết trong tay hắn còn hơn xa lão phu. Nếu lão phu thất bại, nếu hắn ngồi ở chỗ này, ngươi nói xem lão phu có còn cơ hội được sống không?”
Lý Vân Tranh nghẹn lời, thân là người ở địa vị cao tất phải hiểu đạo lý này. Năm năm trước toàn bộ tâm phúc của hắn cũng đều bị Vương Sĩ Trung giết sạch chỉ trong một đêm với tội danh thích khách.
“Người hiền không nắm được binh quyền, người trung nghĩa không quản được kẻ tài giỏi, người đa tình không làm nên chuyện lớn… Ngươi có hiểu được không?” Lục Châu hỏi.
Đây là yêu cầu cần có đối với một vị hoàng đế. Nếu không dùng quyền mưu, khi đến hiểm cảnh sẽ chỉ là con cờ mặc cho người khác bài trí.
“Đã hiểu.” Lý Vân Tranh khẽ đáp.
Vương Sĩ Trung ổn định thương thế cho Vương Xu xong mới thở dài một cái, thấm thía nói: “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Nhiếp Thanh Vân hạ lệnh: “Giải hai người này đi.”
“Vâng.”
Có mấy tu hành giả bước lên một bước hô: “Vương đại nhân!” Đệ tử Thiên Vũ Viện đã bị đánh hạ gần hết, những người này chính là tinh anh của Vương gia.
“Vương Thác, Vương Tưởng, Vương Vận! Nghe lệnh!” Vương Sĩ Trung cao giọng nói.
Ba người Vương gia khom người đáp: “Vương đại nhân!”
“Ta muốn ở lại Vân Sơn một khoảng thời gian, các ngươi trở về đừng rêu rao, cũng đừng đến tìm Thiên Vũ Viện làm gì. Đi đi.”
“Vâng!”
Vương Sĩ Trung chắp tay nói với Lục Châu: “Lục tiền bối, ta và tiểu nữ sẽ ở lại đây, năm điều kiện của ngài ta cũng đáp ứng. Nhưng người Vương gia vốn không liên quan đến việc này, giữ bọn hắn lại cũng chẳng để làm gì, có thể thả bọn hắn đi không?”
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía đám người. Giữ bọn hắn lại đúng là chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa vẫn cần đám người này trở về báo tin, nếu không những người khác và Thiên Vũ Viện sẽ sinh lòng cảnh giác.
Lục Châu vừa định gật đầu thì Hải Loa bỗng chỉ tay về phía một thành viên của Vương gia: “Sư phụ, hắn chính là người đã bắt Cát Lượng, lúc nãy Cát Lượng nhìn hắn rất nhiều lần.”
Vương Thác cả kinh, tâm tình chìm vào đáy cốc. Cát Lượng đã trở về sơn phong nghỉ ngơi, nghe Hải Loa nói thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lúc này Vương Sĩ Trung mới nhớ ra khi vừa đến Vân Sơn, nữ nhi Vương Xu đã từng nhắc đến Vương Thác giúp nàng bắt Cát Lượng. Hắn trầm giọng quát: “Vương Thác!”
Vương Thác không nói một lời, lập tức quay đầu chạy.
Mọi người sững sờ. Chạy rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận