Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 539

Sau lưng Lục Châu chậm rãi xuất hiện một toà pháp thân… một trượng, hai trượng, ba trượng… chín trượng, mười trượng…
Ánh mắt mọi người hốt hoảng nhìn sang Lục Châu.
“Lại là một bát diệp nữa!”
“Không không không… không phải bát diệp!”
Pháp thân tiếp tục bành trướng.
Mười một trượng, mười hai trượng,… mười bốn trượng, mười lăm trượng!
Chín phiến lá nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh toà kim liên lấp lánh.
Pháp thân mười lăm trượng đối mặt với pháp thân mười trượng, vừa xuất hiện đã phân cao thấp. Ai mạnh ai yếu đều đã rõ ràng!
Toàn bộ tế thiên đài rơi vào yên tĩnh.
Cực độ yên tĩnh.
Đám đệ tử Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung đều trợn trừng muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Toà pháp thân cao không thấy đỉnh, bọn hắn chỉ có thể nhìn chín phiến lá toả ra ánh sáng rực rỡ đến chói mắt…
Trong tu hành giới Đại Viêm, ngoại trừ những khu vực chưa có người khám phá ra thì chưa từng xuất hiện cường giả ẩn thế tu hành nào trong truyền thuyết. Người tu hành giả kính sợ nhất là cường giả bát diệp.
Sau khi tiến vào thời đại trảm kim liên, những người hùng tài đảm lược đều lần lượt trảm kim liên trùng tu.
Sự kiện thất đại môn phái vây công Ma Thiên Các đã chấn kinh toàn tu hành giới, cửu diệp hoành không xuất thế, ai còn dám tranh phong?
Không một ai biết tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo làm cách nào để tấn thăng cửu diệp, đến nay đó vẫn là điều bí ẩn số một của tu hành giới.
Thế nhưng chín phiến lá trước mắt lại không thể gạt được người khác.
Cao thủ Bồng Lai Môn trong cự liễn vốn định mượn cơ hội thi triển pháp thân uy hiếp đối phương, không ngờ người ta lại là cao thủ cửu diệp.
Bát diệp đúng là rất mạnh, nhưng ở trước mặt cửu diệp thì có đáng là gì?
Hoa Trọng Dương đưa tay che ngực, hô hấp trở nên khó khăn. Nhớ lại lúc hắn ra tay với Lục tiền bối, nếu Lục tiền bối không nương tay thì hậu quả sẽ là gì? Vừa nghĩ tới đây lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mười giây trôi qua rất nhanh… nhưng đã đủ để chấn nhiếp toàn trường, kể cả vị cao thủ ngồi trong phi liễn kia.
Pháp thân cửu diệp từ từ tiêu tán, cả tế thiên đài vẫn không phát ra một âm thanh nào.
Vị cao thủ bát diệp ngồi trong phi liễn chợt giật mình nhận ra mình thật vô lễ. Người ta đã cất pháp thân vào mà mình vẫn còn không biết trời cao đất rộng, vội vàng hấp tấp thu pháp thân bát diệp lại.
Trong lòng tất cả mọi người bắt đầu nảy sinh một câu hỏi, vị lão giả trước mắt này là ai?
Bọn họ lập tức liên tưởng đến Cơ Thiên Đạo! Hoặc có thể nói, một số người đã cho rằng lão giả này chính là tổ sư gia Ma Thiên Các!
“Hạ liễn!”
Trong phi liễn vang lên thanh âm, đám đệ tử lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu điều khiển phi liễn hạ xuống đất.
Vị cao thủ trong phi liễn thấp giọng hỏi: “Thẩm Lương Thọ, người đó có phải tổ sư gia Ma Thiên Các không?”
“A?” Thẩm Lương Thọ ngẩn người, mở to mắt nhìn về phía lão giả kia…
So với Cơ Thiên Đạo, người này trông gầy hơn, sáng sủa hơn, mà tóc cũng đen hơn nhiều. Ngoại trừ đều là lão nhân ra thì hai người bọn họ chẳng có điểm nào giống nhau.
Thẩm Lương Thọ vội vàng nói: “Không phải là tổ sư gia Ma Thiên Các.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc chắn! Trong cuộc chiến ở Lương Châu Thành ta có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Cơ lão tiền bối. Mỗi tiếng nói, hành động và bộ dáng tướng mạo của lão nhân gia người ta đều nhớ như in trong đầu, tuyệt đối không nhận sai được!” Thẩm Lương Thọ khẳng định.
Phi liễn rốt cuộc cũng hạ xuống đất. Đám đệ tử rời khỏi phi liễn, khom người nói: “Cung nghênh Môn chủ.”
Một vị lão nhân trông có vẻ tang thương bước ra khỏi phi liễn. Hắn mặc trang phục xa hoa, cẩm y trường bào trên người cũng có thêu hình ô dù và thanh điểu.
Hắn đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói: “Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai Môn tham kiến lão tiền bối.”
“Hoàng Thời Tiết?” Lục Châu gật đầu. “Bồng Lai Môn trước nay rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tu hành giới. Bây giờ làm vậy là có ý gì?”
Đảo chủ Bồng Lai Môn, cũng chính là Môn chủ Bồng Lai Môn Hoàng Thời Tiết đáp:
“Trùng hợp đi ngang qua, thấy nguyên khí ba động mãnh liệt nên vãn bối đến nhìn một chút… không ngờ ở nơi này lại gặp được thế ngoại cao nhân.”
Lúc này Thẩm Lương Thọ cũng đã đánh bạo đi đến bên cạnh Lục Châu, tươi cười nói: “Xin hỏi lão tiền bối xưng hô thế nào?”
“Hừ.” Lục Châu nhìn sang chỗ khác. Cỗ khí thế và áp lực kia doạ Thẩm Lương Thọ sợ hãi phải lùi ra sau một bước.
“Vãn bối biết tội, vãn bối biết tội!”
Một Nguyên Thần cảnh nhỏ bé mà cũng dám tuỳ tiện hỏi han tục danh của cao nhân cửu diệp. Đúng là muốn chết mà.
Hoàng Thời Tiết thấy thế vội nói: “Tiền bối, Bồng Lai Môn tuyệt đối không có địch ý với tiền bối, chuyện trước đó…”
“Ngươi muốn lão phu giải thích rõ ràng?” Lục Châu hỏi lại.
“Không dám, không dám!” Hoàng Thời Tiết quay đầu nhìn về đám người Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái, sắc mặt trở nên âm trầm, xua tay nói: “Toàn bộ xử quyết ngay tại chỗ.”
Mệnh lệnh này khiến đám người hoảng sợ nhảy nhổm lên. Các đệ tử hai đại phái vội vã lùi ra sau.
Hoàng Thời Tiết biết lúc này không thể nhân từ nương tay, bèn trầm giọng nói: “Sao hả? Mệnh lệnh của ta không có tác dụng?”
“Đệ tử tuân mệnh!”
Đại đệ tử Bồng Lai Môn tay cầm dù đen, trong mắt lộ ra sát khí hờ hững xoay người đi, bốn tên đệ tử khác cũng nối gót theo sau. Năm người đạp không bay vào đám đông bắt đầu chém giết.
Chỉ trong giây lát nơi đây đã trở nên gió tanh mưa máu, tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Lục Châu không nhìn sang đám người, bọn hắn đáng bị như vậy. Hơn nữa sinh tử của bọn hắn cũng không liên quan gì Lục Châu.
Hoàng Thời Tiết chắp tay hỏi: “Lão tiền bối có hài lòng không ạ?”
Lục Châu thản nhiên đáp: “Làm tốt bổn phận của mình là được.”
“Hoàng Thời Tiết cẩn tuân lời dạy của lão tiền bối.”
Lục Châu không ngó ngàng đến hắn nữa mà đi đến bên cạnh Hải Loa cô nương. Hải Loa vẫn không mảy may sợ hãi, thậm chí đối với sự kiện vừa xảy ra nàng còn mang theo ánh mắt tò mò.
Lục Châu chưa kịp mở miệng, Hải Loa đã nói: “Từng thấy…”
“Từng thấy cái gì?”
“Cửu… cửu diệp.” Hải Loa khoa tay múa chân diễn tả lại bộ dáng của toà kim liên và chín phiến lá.
Lục Châu nghe vậy, trong lòng cả kinh!
Trực giác nói cho hắn biết Hải Loa không nói dối. Trong mắt nàng hoàn toàn chỉ có ngây thơ và chân thật.
Cao thủ cửu diệp thật sự không chỉ có mình Lục Châu?
“Đi thôi.” Lục Châu vươn tay. Hải Loa nhìn hắn một cái rồi giơ bàn tay nhỏ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận