Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 756

“Ngươi đến từ hồng liên địa giới, ngươi cho rằng bọn họ sẽ huỷ diệt nơi này?” Lục Châu hỏi.
Sắc mặt Khương Văn Hư vẫn bình tĩnh không hề tỏ ra bất ngờ. Trầm mặc một lát, hắn thản nhiên nói: “Các hạ đã bị trọng thương, lại bị thập đại cao thủ vây công, sao có thể sống sót đến bây giờ?”
“Nhờ may mắn.” Lục Châu lạnh nhạt đáp, câu trả lời rất qua loa lấy lệ.
“Các hạ đã nhìn thấy Xích Diêu chưa?” Khương Văn Hư hỏi.
“Không chỉ nhìn thấy, lão phu còn tiện tay giết nó.” Lục Châu nói.
Khương Văn Hư cả kinh, mày nhíu lại. Dưới ánh trăng, gương mặt của hắn đầy vẻ nghi ngờ.
“Lão phu hỏi ngươi, lão phu đã là cửu diệp, cái thứ ngươi gọi là tai nạn kia bây giờ đang ở đâu?”
Khương Văn Hư kinh ngạc bước lên mấy bước, ánh mắt nhìn Lục Châu đầy dò xét. “Cửu diệp? Nếu không tận mắt nhìn thấy, lòng ta khó yên.”
Lục Châu sao có thể tuỳ tiện gọi ra pháp thân, cho dù có Thẻ Nguỵ Trang thì pháp thân cũng không phải thứ có thể tuỳ tiện gọi ra cho người khác xem.
Hắn thích đoán, Lục Châu sẽ để hắn đoán.
“Hồng liên tuy không hấp thu thọ mệnh nhưng hẳn cũng bị thiên địa ràng buộc. Mọi người đều muốn phá vỡ ràng buộc này, ngươi ngăn cản được sao?”
Khương Văn Hư thở dài nói: “Xem ra các hạ đã gặp Lạc Thời Âm.”
“Lạc Thời Âm?” Lục Châu lặp lại cái tên này.
Khương Văn Hư xoay người đi về phía sơn động, khẽ nói: “Nàng ta cũng như ngươi, đều là người điên.”
“Nàng ta hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Khương Văn Hư trầm mặc không nói.
“Nàng ta cổ vũ mọi người gia tăng thực lực để đột phá gông xiềng, hoàn toàn ngược lại với ngươi. Các ngươi đến từ một nơi nhưng lại có hai thái độ khác biệt.”
“Không…”
Khương Văn Hư đưa lưng về phía Lục Châu. “Nàng ta cũng không biết việc mình đang làm ngu xuẩn cỡ nào. Các hạ đã gặp Xích Diêu thì nên hiểu sự cường đại của nó. Cho dù là tu hành giả hồng liên cường đại cũng không dám khinh thường Xích Diêu.”
“Sau đó thì sao?”
“Mời các hạ gọi ra pháp thân.” Khương Văn Hư đứng bên cửa khẩu sơn động, xoay người lại đối mặt với Lục Châu.
Lục Châu lắc đầu. Ngươi bảo ta gọi thì ta phải gọi sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Khương Văn Hư mang vẻ mặt tang thương, chậm rãi nói: “Các hạ có rất nhiều bí mật, chỉ tiếc ta đã không còn nhiều thời gian. Ta hy vọng các hạ có thể tự hạ tu vi mình xuống…”
“Nếu lão phu không đồng ý?”
“Vậy ta đành phải tự mình động thủ.”
“Chỉ bằng ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.
“Đừng nghi ngờ năng lực của ta.” Nói xong, Khương Văn Hư nhấc tay đánh ra một chưởng.
Lục Châu cũng giơ tay tung ra một đạo chưởng ấn toả quang mang màu xanh lam.
Khi Khương Văn Hư nhìn thấy chưởng ấn màu xanh lam, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lam quang?!”
Ầm!
Chưởng ấn màu xanh lam va chạm với chưởng ấn của Khương Văn Hư rồi đánh tan nó, sau đó tiếp tục bay về phía trước.
Nhưng điều khiến Lục Châu kinh ngạc là chưởng ấn xanh lam lại bay xuyên qua thân ảnh của Khương Văn Hư rồi tự động tiêu tán.
Khương Văn Hư vẫn đứng yên tại chỗ, thân ảnh hắn dần dần trở nên mơ hồ.
“Chẳng trách… chẳng trách…” Tiếng nói của Khương Văn Hư đã nhỏ đi nhiều.
“Chẳng trách cái gì?”
“Chúng ta sẽ còn gặp lại… Nếu muốn tìm lại ký ức, các hạ hãy tới Lâu Lan. Nếu các hạ đã tự xưng mình là cửu diệp, vậy ta đành phải giết các hạ thêm lần nữa.”
Nói xong, hư ảnh nhấp nháy mấy cái rồi biến mất.
Lục Châu giật mình. Chẳng trách thân ảnh của Khương Văn Hư có vẻ không chân thực, mà chưởng ấn của hắn cũng không toả ra hồng quang.
Lục Châu bước vào bên trong sơn động, nhấc tay lên gọi ra cương ấn chiếu sáng bốn phía.
Ở giữa động có khắc hoạ một vòng tròn lớn, bên trong vẽ đầy các ký hiệu quỷ dị. Xung quanh khắc đầy phù văn màu đỏ, nhưng vì niên đại quá xa xưa nên phù văn đã bong tróc ra từng mảng.
Xem ra… Khương Văn Hư đã ở đây từ lâu để phòng ngừa người khác đến ăn cắp Xích Diêu? Nhưng nghĩ lại cũng không đúng.
Vực sâu vạn trượng không phải nơi mà tu hành giả bình thường có thể tiến vào. Cho dù là bát diệp xuống tới cũng không thể là đối thủ của Xích Diêu, thậm chí còn trở thành thức ăn trong bụng nó. Vậy thì Khương Văn Hư ở đây để làm gì?
Lục Châu nhớ lại cảnh tượng dưới đáy vực. Tối tăm mù mịt không thấy nhật nguyệt, biển đen mênh mông vô bờ bến…
Nơi đó tuyệt đối không phải là hồng liên địa giới! Mục đích của Khương Văn Hư rõ ràng là muốn ngăn cản cửu diệp xuất hiện, như vậy vực sâu vạn trượng này rất có thể là một thông đạo dẫn tới hồng liên địa giới!
Lục Châu nâng tay vỗ trán. Nghĩ ra điểm mấu chốt thì đã muộn. Bản thân hắn bị trôi về lạch trời phía nam, vậy… hồng liên địa giới rất có khả năng nằm ở vực sâu phía bắc.
“Ngu Thượng Nhung…”
Nếu Ngu Thượng Nhung rơi xuống hồng liên địa giới, e là sẽ dữ nhiều lành ít.
Lục Châu xoay người rời khỏi sơn động, rời khỏi lạch trời phi hành xuống, miệng khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Hai ngày sau.
Trong trướng bồng, Tư Vô Nhai nhìn bản địa đồ vực sâu vạn trượng, nghi hoặc nói: “Tứ sư huynh, huynh có cảm thấy vực sâu hẹp dài này có vẻ hơi kỳ quái không?”
“Kỳ quái chỗ nào?” Minh Thế Nhân lắc đầu.
“Giữa vùng núi xuất hiện một vực sâu là chuyện bình thường. Phía nam vực sâu thông với đỉnh cao nhất của lạch trời, phía bắc ta đã cho người điều tra… vậy mà vực sâu không hề thông với Vân Nộ Giang, đến phía bắc đột nhiên biến mất.” Tư Vô Nhai nói.
“Chuyện này rất bình thường mà, đó là vách núi chắn ngang.” Minh Thế Nhân nói.
“Không phải, tứ sư huynh, huynh nhìn kỹ đi.” Tư Vô Nhai vừa nói vừa chỉ tay vào bức địa đồ.
Minh Thế Nhân cúi đầu quan sát, nghe Tư Vô Nhai giải thích: “Khi ta còn là thái phó trong cung, từng nhìn thấy bức địa đồ tương tự như vậy. Lúc đó ta còn tưởng là ai đó tuỳ tiện vẽ vời, nay nghĩ lại mới thấy bức vẽ trong cung chính là hẻm núi này.”
“Hẻm núi?”
“Đúng vậy, nơi này rất giống một hẻm núi, Vân Nộ Giang là hạ du, đỉnh lạch trời là thượng du. Thượng du xuống tới hạ du thì hẳn phải là một bình nguyên, sao có thể xuất hiện một hẻm núi?” Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai là người rất có học thức, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biết được những chuyện này cũng không kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận