Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 256: Thoả ước nguyện của hắn

Chiêu Nguyệt cực kỳ phẫn nộ.
Từ khi trở về Ma Thiên Các đến nay, đây là lần đầu tiên nàng tức giận đến vậy.
Nàng lạnh lùng đi đến Ma Thiên Các.
Vừa bước vào đã thấy Minh Thế Nhân xuất hiện ở gần đó. Hắn cất tiếng hỏi: “Ngũ sư muội, ai trêu chọc muội đấy?”
“Tứ sư huynh, huynh xem đi.”
Chiêu Nguyệt khẽ vung tay, cương khí bọc lấy bức thư bay về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân tiếp nhận phi thư xem một lượt… Biểu lộ trên mặt hắn vô cùng đặc sắc, sau khi xem xong lập tức mắng to:
“Lão thất phu Lạc Hành Không này, dám chửi chúng ta là đồ rách nát? Còn dám bố trí lôi đài sinh tử ở Liên Hoa đài khiêu chiến Ma Thiên Các? Hả, đây là cái gì...”
Bên dưới những câu mắng chửi thô tục là một hình hình bầu dục, bên trong bầu dục là những hình đa giác được chia nhỏ…
Minh Thế Nhân kỳ quái nhìn mất một lúc cũng không biết đó là cái gì.
Hắn vừa định hỏi thì Chiêu Nguyệt đã nói: “Sư huynh, chuyện này nhất định phải bẩm báo với sư phụ.”
“Được.”
Hai người cùng đi vào Ma Thiên Các.
Đúng lúc gặp Tiểu Diên Nhi đang đứng trong sân viện rèn luyện độ ăn ý và lực khống chế Phạm Thiên Lăng.
“Sư huynh sư tỷ, nhìn nè… Phạm Thiên Lăng của ta đã lợi hại hơn trước kia rồi nha.” Tiểu Diên Nhi hưng phấn khoe khoang.
“Lợi hại, lợi hại.”
Minh Thế Nhân nào có thời gian dông dài với tiểu sư muội, hắn cùng Chiêu Nguyệt rảo bước đi vào trong đại điện.
Hai người nhìn thấy sư phụ đang cầm một cây bút lông, không biết người đang viết gì.
“Bái kiến sư phụ!”
“Bái kiến sư phụ.”
Hai người đồng thời quỳ xuống.
Minh Thế Nhân liếc nhìn tờ giấy trên bàn, bên trên vẽ lại chiếc rương được tìm thấy trong mật thất, ngay cả hoa văn trên thân rương đều được vẽ lại chính xác đến từng đường nét.
Trông y hệt như chiếc rương thật.
“Không ngờ tao nghệ thư hoạ của sư phụ lại cao đến thế, khiến đồ nhi được mở rộng tầm mắt.”
Trong lòng Minh Thế Nhân vẫn đang suy nghĩ, trước kia chữ sư phụ xấu như chó gặm, sao bây giờ lại vẽ đẹp như vậy.
Cái món thư hoạ này không phải là thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều.
Nếu không có thiên phú nhất định và thời gian tập luyện lâu dài thì dù tu vi có cao đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn vẽ đẹp được như thế.
Lục Châu đặt bút lông trong tay xuống, nhìn Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt. “Có chuyện gì?”
“Mời sư phụ xem qua.” Minh Thế Nhân dâng bức thư khiêu chiến thứ mười ba lên.
Lục Châu cầm lấy, đọc lướt qua.
Dù nội dung bức thư không mấy đàng hoàng nhưng nét mặt hắn vẫn chẳng hề dao động.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, Thiên Kiếm Môn tung tin đồn nhảm khắp nơi, lại dám trắng trợn nhục mạ Ma Thiên Các. Có thể nhẫn nại chứ không thể nhịn nhục, đồ nhi thỉnh cầu được hạ sơn, giết bọn hắn không còn một manh giáp.”
Chiêu Nguyệt nói theo: “Đồ nhi tán thành!”
May mắn Đoan Mộc Sinh không có ở đây.
Hắn mà đọc xong bức thư khiêu chiến này sợ là sẽ vọt thẳng xuống núi, ngay cả chào hỏi cũng không kịp làm.
“Lạc Trường Phong của Thiên Kiếm Môn chết trong tay vi sư. Lạc Hành Không có can đảm làm thế, e là đã có chuẩn bị từ trước.” Lục Châu bình tĩnh nói.
“Sư phụ… mặc kệ hắn chuẩn bị cái gì, đã có can đảm lớn lối khiêu khích chúng ta thì Ma Thiên Các quyết không khoan dung.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khẽ gật đầu nói: “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra Lạc Hành Không một chút, thuận tiện điều tra luôn cả thứ trong bức hoạ này.”
Lục Châu chỉ tay về phía mảnh giấy vẽ hình chiếc rương.
“Đồ nhi đi làm ngay.” Chiêu Nguyệt thu thập bức hoạ rồi xoay người rời khỏi đại điện.
Minh Thế Nhân cầm bức thư khiêu chiến lên, chỉ vào hình bầu dục rồi hỏi: “Sư phụ, tạo nghệ thư hoạ của người cực cao, có thể giải thích cho đồ nhi biết đây là cái gì không?”
Hắn thuần tuý chỉ là nhìn mãi không ra nên có hơi hiếu kỳ.
Đồ nhi không hiểu, đương nhiên phải thỉnh giáo sư phụ.
Lục Châu nhìn lướt qua bức vẽ, sau đó cầm bút lông lên vẽ lại một lần.
Sau khi Minh Thế Nhân xem xong bức vẽ của Lục Châu, hắn lập tức trợn trừng mắt hô lên: “Rùa đen rụt đầu?”
Không sai.
Hình bầu dục trong thư của Lạc Hành Không chính là một con rùa đen.
Mà còn là một con rùa đen rụt đầu rụt cổ.
Ma Thiên Các sao có thể chịu được sự vũ nhục này?
“Sư phụ… đây, đây… chuyện này, chuyện này mà người cũng nhịn được sao?” Minh Thế Nhân kích động đến nỗi suýt cắn trúng đầu lưỡi.
Nếu là tính tình nóng nảy như sư phụ trước kia thì người đã không nói hai lời mà dẫn đồ đệ đến chém giết một trận…
“Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến trong lòng Minh Thế Nhân hoảng hốt.
Sư phụ lại chơi sáo lộ gì đây…
Minh Thế Nhân trầm ngâm một lát rồi vẫn đáp: “Kẻ nhục người tất bị người nhục. Lạc Hành Không đáng chết!”
“Vậy thì làm như thế.” Lục Châu bình tĩnh nói.
Minh Thế Nhân khẽ giật mình.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác hưng phấn. Hắn muốn chính là cảm giác này.
Minh Thế Nhân nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ngay lập tức xuống núi đại khai sát giới.
Khoảng thời gian này hắn thật sự quá áp lực bản thân đến mức không còn là chính mình.
Không lâu sau Chiêu Nguyệt đã quay lại, trong tay nàng lại cầm một bức phi thư khác. “Đồ nhi đã gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm… Còn đây là phi thư do thất sư đệ gửi tới…”
Chiêu Nguyệt nói chuyện rất dè dặt và cẩn thận.
Lần này Tư Vô Nhai khiến sư phụ tức giận không ít, có lẽ sư phụ sẽ không muốn xem phi thư của hắn.
“Đọc đi.” Lục Châu nói.
Chiêu Nguyệt mở thư Tư Vô Nhai ra, nhỏ giọng đọc: “Sư phụ cao cao tại thượng, đồ nhi có một việc muốn xin người…”
Chiêu Nguyệt vừa đọc xong câu đầu, Minh Thế Nhân đã mắng trước tiên: “Đồ hỗn trướng này, còn có can đảm xin xỏ sư phụ! Bây giờ ta thật sự hối hận lúc đó đã không ra tay độc ác với hắn!”
Chiêu Nguyệt lườm Minh Thế Nhân một cái rồi tiếp tục đọc:
“Đồ nhi thỉnh cầu sư phụ đừng luyện hoá Khổng Tước Linh… Độ ăn ý giữa Khổng Tước Linh và đồ nhi đã đạt tới đỉnh phong, năm đó sư phụ ban thưởng nó cho đồ nhi, đồ nhi vẫn xem như trân bảo. Trong thiên hạ này không thể nào tìm được người thích hợp làm chủ nhân của Khổng Tước Linh hơn đồ nhi. Tin là sư phụ cũng không nguyện ý thấy người khác bôi nhọ thanh danh của Khổng Tước Linh.”
Minh Thế Nhân lại mắng lần nữa: “Cái tên cuồng tự luyến tự đại!”
“Đồ nhi nghe tin Thiên Kiếm Môn đã gửi thiếp mời triệu tập đi các nơi, khiêu khích uy danh Ma Thiên Các. Đồ nhi đã điều tra rõ ràng, Lạc Hành Không khổ sở vì mất con nên muốn liều chết đánh cược một lần… Những môn phái danh môn chính đạo khác đều ngồi chờ hòng ngư ông đắc lợi. Xin sư phụ cho đồ nhi thời gian một tháng, đồ nhi nhất định sẽ diệt Thiên Kiếm Môn, giải mối hận trong lòng sư phụ.”
Đọc thư xong, Chiêu Nguyệt đưa bức phi thư cho Minh Thế Nhân đứng bên cạnh.
Minh Thế Nhân xem lướt một chút rồi khẽ gật đầu. “Vậy còn tạm được… Vì Khổng Tước Linh, lão thất đúng là bỏ ra thật nhiều.”
Lục Châu vẫn đang suy nghĩ, làm sao Tư Vô Nhai biết được hắn định luyện hoá Khổng Tước Linh?
Nói cách khác, độ ăn ý giữa Tư Vô Nhai và Khổng Tước Linh thật sự đã đạt tới cực hạn nên mới có thể tâm linh tương thông, cảm nhận được uy hiếp?
“Sư phụ, đồ nhi có một nghi vấn. Ám Võng của Tư Vô Nhai trải rộng khắp tu hành giới, trong số đó hầu hết là người bình thường tay trói gà không chặt. Hắn định làm thế nào để đối phó Thiên Kiếm Môn?” Chiêu Nguyệt hỏi.
Lục Châu khẽ lắc đầu nói: “Là U Minh Giáo.”
Khi hắn thi triển thần chú, rõ ràng là đánh về phía người ngồi trên Quỳ Ngưu, rốt cuộc người trúng đòn là Tư Vô Nhai, như vậy có thể nói rõ một điều, Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải vô cùng thân thiết.
Tịnh Minh Đạo bị huỷ diệt chắc chắn có liên quan đến Tư Vô Nhai.
“Có U Minh Giáo ra tay, vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi.” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, trong lòng có chút không cam tâm.
“Không.”
Lục Châu khoát tay, trầm giọng nói: “Một tháng quá lâu… Lạc Hành Không khiêu chiến như thế, vậy vi sư thành toàn cho hắn.”
Trên thanh nhiệm vụ của Hệ thống xuất hiện thêm một nhiệm vụ mới: Lấy lại thanh danh cho Ma Thiên Các, ban thưởng 1.500 điểm công đức…
"Đồ nhi tuân mệnh!"
"Đồ nhi tuân mệnh!"
Hai người đồng thời khom người.
Lời sư phụ khiến cả hai cực kỳ phấn chấn.
Lạc Hành Không lớn lối như thế, Ma Thiên Các sao có thể tiếp tục nén giận?
Bạn cần đăng nhập để bình luận