Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 276: Bát Pháp Vận Thông (1)

Lúc trước Lục Châu đã xem nhẹ logic này.
Bản đồ da dê cổ đặt cùng một chỗ với Thiên Thư Khai Quyển tàn thiên, sao có thể không liên quan đến nhau được.
Tác dụng quan trọng nhất của bản đồ da dê chính là đánh dấu vị trí.
Lục Châu cúi người quan sát thật kỹ, cẩn thận tra xét từng ngóc ngách trên bản đồ…
Một lát sau, Lục Châu phát hiện những nơi trống không trên bản đồ là… trống không thật, chẳng có cái gì cả. Còn những nơi trông mơ mơ hồ hồ thì chỉ có thể thấy lờ mờ một vài đường nét.
Cũng may Lục Châu đã thuộc nằm lòng địa thế Đại Viêm nên hắn có thể dựa vào vị trí hoàng cung để đoán đại khái các khu vực khác.
“Dương Châu, Kinh Châu, Lương Châu, Ích Châu, Thanh Châu, Ung châu…” Lục Châu yên lặng đếm.
“Mê Vụ Sâm Lâm.”
“Nhung Tây, Nhung Bắc…”
“Hướng Đông, hải vực, xoáy nước tử thần…”
Hả?
Khu vực biên giới trống không.
Lục Châu men theo đường biên giới… qua khỏi Lương Châu chính là các dị tộc Tây Vực như Nhung Bắc.
Địa lý những nơi đó đều trống không.
Ánh mắt Lục Châu lại quay về vị trí Thần Đô, hoàng cung của Đại Viêm.
Thà tin lầm còn hơn bỏ sót.
“Chiêu Nguyệt.”
Thanh âm Lục Châu trầm thấp mang theo nguyên khí hùng hồn truyền ra ngoài Đông Các.
Chiêu Nguyệt đang tu luyện trước điện Nam Các vội vàng ngừng lại, vọt tới Đông Các.
“Ngũ sư tỷ…” Tiểu Diên Nhi tay cầm Phạm Thiên Lăng xuất hiện giữa không trung.
“Sư muội, hiện tại tỷ không có thời gian luyện với muội, sư phụ vừa gọi tỷ…”
“Sư tỷ hiểu lầm rồi, ta muốn đi cùng tỷ mà.”
Thế là các nàng cùng nhau đi về hướng Đông Các.
Không bao lâu sau, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đã bước vào trong viện lạc.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Hai người đứng bên ngoài phòng hành lễ.
Lục Châu bước ra nhìn một lượt rồi nói: “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn tìm đồ vật giúp Ma Thiên Các.”
Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, mấy ngày nay không liên lạc được với Giang Ái Kiếm, cũng không nhận được hồi âm từ hắn…”
Tiểu Diên Nhi hầm hừ nói: “Đồ nhi biết ngay cái tên không biết xấu hổ này sẽ bội ước mà.”
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Từ khi tiếp xúc với Giang Ái Kiếm, hắn nhận thấy Giang Ái Kiếm không phải là loại người bội bạc.
Vả lại gia hoả này luôn tiếc mệnh sợ chết, không giống với loại người ngu ngốc đi gây chuyện thị phi khắp nơi.
Lục Châu chợt nhớ tới lần trước truyền tin tức, Ngụy Trác Ngôn dẫn quân đến Kinh Châu bình loạn, nói không chừng Lý Cẩm Y cũng sẽ đi cùng.
Gia hoả này không phải là chạy theo người ta rồi đó chứ?
“Nếu không liên lạc được thì phải chủ động đi tìm vậy. Chiêu Nguyệt, ngươi vào cung một chuyến đi.” Lục Châu nói.
Sắc mặt Chiêu Nguyệt biến đổi, nàng bất đắc dĩ nói: “Sư phụ… chuyện này… tu vi đồ nhi còn thấp, hay là để tứ sư huynh đi vậy?”
Lục Châu nghi ngờ nhìn Chiêu Nguyệt. Bình thường mỗi khi được ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn đồ đệ đều rất vui vẻ lĩnh mệnh, chỉ ước gì được giao nhiệm vụ thường xuyên hơn. Thế mà Chiêu Nguyệt lại có vẻ sợ hãi?
“Ngươi sợ?”
“Đồ nhi chỉ lo lắng mình sẽ làm hỏng chuyện của sư phụ.” Chiêu Nguyệt đáp.
“Gọi lão tứ tới đây.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt vội vàng xoay người chạy ra bên ngoài.
Lục Châu nhìn theo bóng lưng nàng, cước bộ có vẻ gấp gáp và bối rối.
Nha đầu này hình như đang có việc gì lo nghĩ.
Kể từ sau sự việc của Diệp Thiên Tâm, độ trung thành của Chiêu Nguyệt vẫn luôn tăng lên… Hiện tại vẫn thế.
Nhưng vừa nhắc đến chuyện vào cung nàng liền có vẻ sợ hãi… Chẳng lẽ Chiêu Nguyệt có quan hệ gì với người trong cung?
Lục Châu hồi tưởng lại tình cảnh khi thu đồ đệ, hắn còn nhớ kỹ Chiêu Nguyệt xuất thân từ một hộ gia đình bình thường. Lúc đó thấy thiên phú Chiêu Nguyệt không tệ nên Cơ Thiên Đạo mới thu nàng làm môn hạ… Hẳn là không có liên quan gì đến người trong cung mới đúng.
Thôi, kệ nàng vậy.
Nếu quản đồ đệ quá nghiêm sẽ gây ra tác dụng phụ.
“Sư phụ, Phạm Thiên Lăng của đồ nhi gần đây đã có thành tựu!” Tiểu Diên Nhi hí hửng khoe khoang.
“Thật sao?”
“Sư phụ, người đã lâu rồi không chỉ đạo cho đồ nhi.” Tiểu Diên Nhi thỉnh cầu nói.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Bình thường hắn bận rộn làm đủ chuyện, đúng là đã bỏ bê việc chỉ đạo đồ đệ.
“Con có nghi vấn gì cứ hỏi.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi muốn luận bàn với sư phụ một chút, từ trong chiến đấu tìm ra điểm thiếu sót…” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu không nói gì, chỉ tiếp tục vuốt râu.
Chiến đấu giữa sư phụ và đồ đệ gọi là luận bàn cũng không hẳn… đây chỉ là cuộc chiến có tính chỉ đạo, không nhằm mục đích đánh bại đối thủ mà chủ yếu là giảng giải dẫn dắt. Điều này yêu cầu người thầy có tu vi cực cao, đồng thời hiểu rõ chiêu thức và nhược điểm tu hành của đồ đệ.
Lục Châu nghĩ lại cảnh giới tu vi của chính mình…
Thôi, bảo nha đầu này đi chỗ khác chơi vậy.
Đúng lúc này, Minh Thế Nhân từ bên ngoài bước vào viện lạc nói: “Bái kiến sư phụ.”
Lục Châu gật đầu. “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra xem trong cung có đồ vật nào của Ma Thiên Các không. Nếu không nhận được hồi âm của hắn thì ngươi vào cung một chuyến.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân xoay người định rời đi.
“Chờ đã.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Tiểu sư muội của ngươi có tiến bộ, ngươi cùng nó luận bàn một chút đi.” Lục Châu chậm rãi nói.
Minh Thế Nhân gật đầu. “Đồ nhi tuân mệnh… Gần đây đồ nhi một lòng nghiên cứu Thanh Mộc Tâm Pháp cũng đã có tiến bộ… Nếu có thể, hy vọng sư phụ chỉ đạo đồ nhi một chút.”
Lục Châu uy nghiêm nói: “Làm càn.”
“Đồ nhi không dám. Đồ nhi biết sai.”
Minh Thế Nhân lúc này mới ý thức được mình quá to gan rồi. Tiểu sư muội được sư phụ yêu thương nên mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy, còn mình bắt chước làm theo nàng chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?
“Tìm tam sư huynh ngươi ấy.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Thiên phú và tu vi của Đoan Mộc Sinh không hề kém Minh Thế Nhân. Nếu không vận dụng tâm cơ thì Đoan Mộc Sinh thắng chắc.
Ơ… lỡ như hắn cũng tới xin được chỉ đạo thì sao?
Lục Châu lại nghĩ tới Hoa Vô Đạo.
Nhưng Hoa Vô Đạo mới là người có khả năng tìm Lục Châu đòi luận bàn nhất… Dù sao thất bại hai mươi năm trước vẫn là khúc mắc trong lòng hắn.
Tìm ai chỉ đạo Hoa Vô Đạo đây nhỉ?
Lãnh La và Phan Ly Thiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
“Chờ đã.” Lục Châu lại gọi Minh Thế Nhân lần nữa.
“Xin sư phụ phân phó.” Minh Thế Nhân lại xoay một vòng, khom người nói.
“Trong trận chiến ở Liên Hoa đài Hoa trưởng lão có công, nếu không có sự tình gì đặc biệt thì đừng quấy rầy trưởng lão tu dưỡng.”
Hả?
Minh Thế Nhân cảm thấy rất kỳ quái. Sao tự nhiên sư phụ lại nhắc tới Hoa Vô Đạo? Ông ta vẫn đang khoẻ phây phây mà, tu dưỡng làm gì?
Nhưng làm đồ đệ thì phải biết nghe lời, nào dám chất vấn sư phụ.
Minh Thế Nhân vội vàng khom người nói: “Đồ nhi sẽ chuyển lời.”
Nói xong Minh Thế Nhân nháy mắt với Tiểu Diên Nhi.
Hai người cùng rời khỏi viện lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận