Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 873

Lục Châu thản nhiên hỏi: “Ngươi là một trong số đó?”
Tống Sở lắc đầu: “Ta chỉ là một chấp sự bình thường ở Thiên Vũ Viện, sao dám tự xưng mình là cửu diệp.”
Lục Châu lấy làm tiếc lắc đầu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm gì có cửu diệp nào lại đi làm loại công việc cấp thấp như canh giữ bên bờ biển?
“Các ngươi muốn ngăn cản lão phu lên bờ?” Lục Châu hỏi.
Tống Cương không dễ nói chuyện như thế, trầm giọng quát: “Cần gì phải nói nhảm với bọn hắn, Thiên Vũ Viện có lệnh, cho dù là ai từ kim liên giới đến cũng phải bắt lại cầm tù, chờ trưởng lão đến xử lý!”
Đám đệ tử Thiên Vũ Viện phía sau bay lên xếp thành một đội. Tống Sở nói: “Lão tiên sinh, để tránh bị nỗi khổ da thịt, tốt nhất là ngài hãy đi cùng chúng ta một chuyến.”
Mấy chục tu hành giả xông tới, gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn.
Lục Châu đã từng nghi hoặc một điều… Vì sao kim liên giới và hồng liên giới lại tương tự nhau đến vậy? Pháp thân trông giống nhau, tư tưởng tu hành Nho Phật Đạo giống nhau, thậm chí đến ngôn ngữ cũng giống nhau. Tại Địa Cầu, chỉ cần cách một bờ Đại Tây Dương thôi thì ngôn ngữ và văn hoá cũng đã hoàn toàn khác biệt rồi.
Chẳng lẽ… trước đây kim liên và hồng liên là cùng một thể?
Trong đầu Lục Châu lại xuất hiện giả thuyết đại lục di chuyển. Bên dưới vực sâu vạn trượng là biển đen, xông qua biển đen sẽ đến hồng liên giới. Theo bản địa đồ do Tư Vô Nhai vẽ thì hồng liên và kim liên có địa hình giống hệt nhau, liên thông bằng khu vực biển đen, tạo thành một không gian hắc ám rỗng ruột bên trong…
“Mời !”
Tiếng quát lớn kéo Lục Châu trở về với thực tại. Lục Châu nhìn đám tu hành giả Thập Phương Càn Khôn yếu không nỡ nhìn, chẳng có ý định lãng phí thời gian với bọn hắn, bèn nói:
“Người có quyền thế nhất ở Thiên Vũ Viện là ai?”
Tống Cương cao giọng nói: “Viện trưởng là người ngươi có tư cách hỏi tới sao?!”
Tống Sở đáp: “Lão tiên sinh, ngươi đã bị bao vây, cho dù là vị cửu diệp duy nhất của kim liên giới có đến thì cũng không cứu được ngươi đâu.”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đúng như lời Tiểu Diên Nhi nói, đám người này không hiểu tiếng người.
Lục Châu chán nản phất tay áo: “Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Dọn dẹp một chút.”
Tiểu Diên Nhi lập tức trở nên hưng phấn. Ở Đại Viêm nàng luôn bị trói chân buộc tay, đây là lần đầu tiên sư phụ hạ mệnh lệnh cho nàng được khai sát giới. Nàng điểm mũi chân bay ra khỏi Không Liễn.
Tống Sở và Tống Cương đồng thời lắc đầu: “Không biết tự lượng sức mình.”
Hai toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện giữa không trung, một toà tam diệp, một toà ngũ diệp.
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười, thân ảnh nhoáng lên, Phạm Thiên Lăng như giao long cuốn tới trước mặt hai người, mỗi chân đá đa một cước! Phanh phanh!
Tống Sở và Tống Cương bay ngược ra sau. Đám người Thiên Vũ Viện lên tiếng kinh hô, một tiểu nha đầu nho nhỏ mà lại mạnh đến vậy?
“Giết nàng ta!” Mấy chục tu hành giả vây công lao tới.
Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân, toà pháp thân kim liên thất diệp bành trướng tứ phía, cương khí bắn ra khiến mấy chục người mang pháp thân Thập Phương Càn Khôn phải thổ huyết văng ngược ra xa, không cách nào đỡ nổi một đòn của Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi không quan tâm đám người từ Thần Đình cảnh trở xuống mà lao về phía hai tên Nguyên Thần cảnh. Chân mang Đạp Vân Ngoa, bên hông quấn Phạm Thiên Lăng, một giây sau nàng đã xuất hiện trên đỉnh đầu pháp thân tam diệp, đạp mạnh xuống.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 500 điểm.].
“Rút!”
“Mau rút lui! Thông tri cho trưởng lão có kim liên xâm lấn!”
Tống Sở ý thức được nguy hiểm, lập tức thi triển đại thần thông thuật chạy trốn, vừa chạy vừa hét lên: “Ngăn nàng ta lại!”
Tiểu Diên Nhi sao có thể để một tên ngũ diệp nho nhỏ chạy thoát, kim liên nở rộ, toàn bộ tu hành giả pháp thân Thập Phương Càn Khôn bị đánh rơi thẳng xuống biển. Đám hải thú trong biển không hề lưu tình, chúng há to miệng thôn phệ toàn bộ tu hành giả hồng liên.
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi loé lên, nàng tiếp tục truy kích Tống Sở, chỉ lát sau đã vọt tới trước mặt hắn.
Tống Sở cả kinh, tiểu nha đầu này sao có thể lợi hại đến vậy? Thế thì lão đầu kia…
Tiểu Diên Nhi nở nụ cười, một chân đạp mạnh! Ầm!
Lục Châu giơ tay lên nói: “Để hắn sống.”
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Tiểu Diên Nhi xoắn xuýt nói: “Sư phụ… đồ nhi, đồ nhi không cố ý, đồ nhi nào biết hắn yếu như vậy…”
Lục Châu vốn định tra hỏi một số tin tức liên quan đến hồng liên giới, chẳng hạn như kết cấu thế lực cơ bản như thế nào, có bao nhiêu tông môn, ai chưởng khống toàn bộ thiên hạ, vân vân… Binh pháp nói muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua, nếu tóm được chủ soái của đối phương thì đám binh mã còn lại không chiến cũng thắng. Cuộc xâm lăng quy mô lớn đến kim liên giới cũng sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Nhưng giờ kẻ này đã chết, Lục Châu đành phải tìm người khác để tra hỏi. Mấy tin tức này cũng không có gì cơ mật, hẳn là vào thành trì nghe ngóng cũng có thể tìm ra.
“Thôi vậy, bây giờ chúng ta vào thành. Mọi chuyện nghe theo lời dặn dò của vi sư, nhất định không được làm loạn.” Lục Châu nói xong lại cảm thấy chưa đủ, nha đầu này tuy đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, bèn nói thêm: “Càng không được tuỳ tiện sử dụng cương khí và pháp thân.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi giống như đứa bé làm sai, hai tay vặn xoắn lại với nhau, e dè không thôi.
Lục Châu quay đầu lại nhìn Không Liễn. Chẳng biết nên giấu nó ở đâu nữa. Mà thôi, khoảng cách tới thành trì còn khá xa, cứ đến đó rồi tính.
Tại Thiên Vũ Viện.
Mạc Bất Ngôn vội vàng tiến vào chủ điện, khom người nói: “Khâu trưởng lão, hai huynh đệ Tống Cương canh giữ bên bờ Vô Tận Hải đã bỏ mình.”
Khâu trưởng lão mở to mắt, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. “Những người khác thì sao?”
“Tống Cương và Tống Sở thuộc đội số năm, đội một đến bốn thủ hộ phía đông bắc, đội năm đến tám thủ hộ phía đông nam. Khi người của chúng ta tìm đến thì bọn hắn đã chết sạch rồi.” Mạc Bất Ngôn cũng rất hoang mang đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận