Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1482

Khổng Văn nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, lắp bắp nói: “Đây… đây là thú vương mà!”
Minh Thế Nhân nói: “Vì là thú vương nên mới đối phó nghiêm túc như vậy đó.”
“Tu hành giả chưa thông qua Mệnh Quan tuyệt đối không phải đối thủ của thú vương. Việc này… việc này…”
Khổng Văn nhìn kỹ xảo của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cùng độ phối hợp ăn ý đến hoàn mỹ giữa hai người, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Đây… mới thật sự là bắp đùi thô nha.
Có đội viên bậc này, lại thêm lão tiên sinh siêu cấp vú em, chỉ cần không đụng phải thú hoàng và chân nhân thì có khác gì quét ngang bí ẩn chi địa?
Khoảng một canh giờ sau.
Ngũ Thải Thanh Loan rốt cuộc cũng bị Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đánh giết, những người khác hoàn toàn không cần phải động thủ.
Hai người bay trở về.
“Lão tứ, cất kỹ.” Ngu Thượng Nhung ném Mệnh Cách Chi Tâm của Ngũ Thải Thanh Loan cho Minh Thế Nhân.
Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương hữu dụng với hai huynh đệ, nhưng viên này lại am hiểu phi hành, có chút dư thừa, tốt nhất là lưu lại cho nhóm sư đệ sư muội.
Minh Thế Nhân mỉm cười nói: “Thích hợp với cửu sư muội nè.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, trong bụng như nở hoa, cười đáp: “Cảm tạ sư huynh.”
Ơ… chia xong rồi?
Khổng Văn không khỏi lúng túng… nhưng đến cơ hội mở miệng hắn cũng không có, vì nhóm bọn hắn còn chưa kịp động đầu ngón tay đã xong rồi.
Lão nhị thọc thọc cùi chỏ vào hông Khổng Văn: “Đại ca, nhìn kìa…”
Hai người nhìn về phía hai chiếc túi nặng trịch vác trên lưng Cùng Kỳ.
Đó là túi đựng Mệnh Cách Chi Tâm!
Sau đó, Lục Châu tiến hành chỉ điểm kiếm pháp cho Ngu Thượng Nhung. Ngu Thượng Nhung liên tục gật đầu lắng nghe.
Chỉ điểm xong, Khổng Văn mới tiến lên hỏi: “Lão tiên sinh, hai vị này là… đồ nhi của ngài?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu: “Ngươi có nghi vấn gì?”
“Ách… không, không có.”
“Tiếp tục tiến về phía trước.” Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch, đám người vọt vào chỗ sâu bên trong Thanh Khâu.
Đám huynh đệ Khổng Văn không nhịn được lắc đầu. Lỗ Võ thấp giọng hỏi: “Đại ca, bọn họ trông có vẻ rất lợi hại, chúng ta còn đi cùng không?”
“Đương nhiên là đi cùng. Không thể lãng phí viên Huyền Vi Thạch được. Chờ đến Bắc vực sẽ là lúc chúng ta có cơ hội phát huy tài năng.”
“Được.”
Bốn huynh đệ cấp tốc đuổi theo.
Không đến một khắc đồng hồ sau, mấy người Lục Châu đã đến phía trên Thanh Khâu sơn mạch.
Nhan Chân Lạc nói: “Các chủ, đã qua hơn nửa tháng, tam tiên sinh hẳn không cách chúng ta quá xa.”
Lục Châu gật đầu,
Tiểu Diên Nhi bỗng chỉ tay về phía hắc vân đằng xa: “Kia là cái gì?”
Đám người lần theo hướng tay nàng, quay đầu nhìn sang. Nơi đó có mấy chục đạo thân ảnh từ chân trời lướt tới, tốc độ như quỷ mị.
Khổng Văn vội vàng hạ thấp độ cao, nói: “Bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn. Cẩn thận.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn: “Bốn mươi chín kiếm khách?”
Khổng Văn cấp tốc giải thích: “Là sư môn của Tần chân nhân. Lão tiên sinh, ta không kịp giải thích, nơi này là chốn mạnh được yếu thua, chúng ta tranh không nổi với bọn hắn, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn!”
Lục Châu nói: “Có lão phu ở đây, không cần lo lắng.”
Khổng Văn câm nín.
Sao có thể không lo lắng? Người ta là quân chính quy, chúng ta là quân tạp nham, vừa mới tạo thành đoàn đội. Huống chi đối phương còn có chân nhân dẫn đoàn.
Khổng Văn lo lắng nói: “Đây là bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn, là sư môn của Tần Nhân Việt. Bọn hắn tu luyện kiếm trận chi đạo, mỗi khi tập thể kiếm khách xuất hiện thường sẽ có đại sự phát sinh. Tần Nhân Việt nhất định cũng có mặt ở đây."
Khổng Văn nghĩ lão tiên sinh là tu hành giả kim liên, có lẽ không biết Tần chân nhân là ai, bèn nói bổ sung: “Hắn có tu vi cấp bậc chân nhân, đã vượt qua ba Mệnh Quan từ lâu!”
Lục Châu vuốt râu nói: “Tần chân nhân…”
“Đúng vậy, hắn chính là Tần chân nhân, Tần Nhân Việt!” Khổng Văn nói nhanh.
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái: “Um sùm cái gì, chỉ là chân nhân mà thôi, có cần sợ hãi như vậy không?”
Khổng Văn câm nín.
“Thực lực của bốn mươi chín kiếm khách rất mạnh?” Lục Châu hỏi.
Hắn không để ý Tần chân nhân, dù sao đó cũng chỉ là một người, có thể dùng thẻ đạo cụ và lực lượng Thiên Tướng xử lý. Nhưng bốn mươi chín người thì… quá nhiều.
Khổng Văn đáp: “Bốn mươi chín kiếm khách Bắc Vực Sơn có thực lực ngang nhau, đều là bốn đến năm Mệnh Cách.”
Minh Thế Nhân cả kinh nói: “Sư phụ… đồ nhi cảm thấy Khổng huynh đệ nói có đạo lý, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.”
Bốn mươi chín cường giả, đội hình này quả thật rất cường đại.
Lục Châu cũng không ngờ nội tình một Tần gia trong thanh liên giới lại lớn như vậy, mà hắn lại còn đắc tội với hai đại chân nhân. Đại lục đang mất cân bằng, đám chân nhân và cường giả gia tộc này có thể vượt qua ranh giới, tuỳ thời giết vào hồng liên kim liên.
Lục Châu không khỏi lắc đầu. Đây chính là thứ gọi là cân bằng?
Nhân loại là loài động vật thích nội đấu nhất. Nếu cân bằng giả không xuất hiện, thanh liên giới hoàn toàn có thể thống nhất đại lục, thậm chí là diệt tộc kim liên, hồng liên.
“Bọn hắn rời đi rồi.”
Bóng dáng bốn mươi chín kiếm khách đã biến mất trong hắc vụ. Tốc độ phi hành của bọn hắn rất nhanh, lộ vẻ gấp gáp cực kỳ, không hề dừng lại một chút nào. Có người đã nhìn thoáng qua chỗ Lục Châu nhưng không để ý tới.
Nơi bọn hắn vọt tới chính là phạm vi hoạt động của Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô.
Lục Châu có điều suy nghĩ, bèn dùng lực lượng Thiên Tướng quan sát tình hình Đoan Mộc Sinh lần nữa. Thấy Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô đang yên ổn nằm trong khe núi, không xảy ra việc gì, Lục Châu mới yên lòng.
“Tiếp tục bay về phương bắc.”
Đám người theo sát phía sau.
Trong cung điện bạch sắc.
Lam Hi Hoà lơ lửng giữa không trung, đôi mắt thanh tịnh như đáy hồ bỗng hé mở.
Mấy ngày nay tinh thần nàng hơi mất tập trung, có chút xao động. Nàng quyết định ngừng lại, đi ra khỏi cung điện.
Một nữ hầu từ xa bay tới, khom người nói: “Nô tỳ đã làm theo lời chủ nhân căn dặn, thời thời khắc khắc quan sát Bạch Tháp.”
Lam Hi Hoà hỏi: “Tình hình bí ẩn chi địa thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận