Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 196: Lại đến An Dương thành, cảnh còn người mất

Thực lực hiện tại của Ma Thiên Các không quá cao, còn chênh lệch rất xa với thời điểm huy hoàng lúc trước.
Cho dù Ma Thiên Các vừa có cường giả bát diệp là Phạm Tu Văn gia nhập thì cũng không thể so sánh được với lúc cường thịnh nhất.
Thời kỳ cường thịnh đó, có ai mà không kiêng kỵ Ma Thiên Các?
Đại đệ tử Vu Chính Hải đơn độc lập ra U Minh Giáo, trở thành đệ nhất ma giáo… thực lực của hắn không cần nói cũng biết.
Nhị đệ tử Ngu Thượng Nhung chưa từng bại một trận nào. Nếu hai người này còn ở đây thì kiếp nạn thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn sẽ không bao giờ xuất hiện.
Thế nên Ma Thiên Các phải để lại vài người toạ trấn.
Lục Châu chỉ dẫn theo Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đến An Dương thành.
Chiêu Nguyệt và Chư Hồng Cộng tu vi yếu kém vẫn nên lưu lại ở Ma Thiên Các thì hơn.
Có lẽ do bị Lục Châu phạt nặng một lần, Tiểu Diên Nhi không giống như trước nhảy cẫng lên hoan hô đòi ngồi trên lưng Bạch Trạch.
Khi khí tức điềm lành của Bạch Trạch xuất hiện trên bầu trời Ma Thiên Các, tròng mắt lão bát Chư Hồng Cộng muốn rớt ra ngoài.
“Sư, sư phụ lão nhân gia người thuần phục con toạ kỵ nào từ bao giờ?”
“Toạ kỵ thông thường chỉ có thể đến dị vực hoặc khu vực sâm lâm để tìm bắt. Còn loại toạ kỵ có bản lĩnh nắm giữ thần thông nào đó thì chỉ có thể xem… mặt.” Chu Kỷ Phong tán thán.
“Nghe nói đại tiên sinh từng đến Mê Vụ Sâm Lâm thuần phục một con Giác Ưng Thú trong truyền thuyết làm thú cưỡi, nhưng chưa ai từng nhìn thấy…”
“Suỵt, chán sống rồi à?” Chiêu Nguyệt cảnh cáo.
Mọi người lập tức ngậm miệng lại.
Ở Ma Thiên Các mà nghị luận chuyện của đại đệ tử Vu Chính Hải, nếu sư phụ nghe thấy thì chết chắc.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi cưỡi Bạch Trạch rời đi.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh chỉ có thể ngự không phi hành như thường ngày.
Tuy vậy tu hành giả Nguyên Thần cảnh tuy không nhanh bằng toạ kỵ nhưng cũng không hề chậm.
Một canh giờ sau.
Trong An Dương thành.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi xuất hiện trên đường phố.
Điều khiến hai người kinh ngạc là trên đường không có nhiều người.
Các tiểu thương bày bán hàng hoá cũng giảm đi một nửa so với lần trước đến nơi này.
An Dương thành có vẻ đìu hiu.
“Sư phụ… có cần chặn một người lại hỏi thăm không?” Tiểu Diên Nhi cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhớ lời sư tỷ dặn dò, bây giờ làm gì nàng cũng sẽ hỏi ý sư phụ trước để tránh phạm sai lầm.
“Không cần.”
Lục Châu quyết định đến thẳng Từ phủ.
Chuyện An Dương thành hưng thịnh hay suy bại là việc đau đầu của hoàng đế Đại Viêm chứ liên quan gì đến hắn đâu!
Tiểu Diên Nhi gật mạnh đầu, nói bằng giọng mũi khá nặng: “Vâng.”
Chẳng mấy chốc hai người đã tới trước cổng chính Từ phủ.
Tiểu Diên Nhi hiểu chuyện nói: “Sư phụ, để con đi gõ cửa.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, trong lòng rất vui mừng.
Quả không phí công dạy dỗ nha đầu này. Nếu là trước đây thì nàng đã trực tiếp đạp vỡ cửa mà vào.
Cộc cộc… Nàng gõ hai tiếng.
Đại môn kẽo kẹt mở ra.
“Tiểu thư?” Người ra mở cửa chính là Từ An. Lúc được cứu ở Thanh Dương Sơn hắn đã gặp nàng một lần, lúc trước đến Ma Thiên Các cũng đã gặp mặt, hiện tại Tiểu Diên Nhi đứng ở trước mặt sao hắn có thể không nhận ra. “Tiểu nhân đi bẩm báo cho lão gia và phu nhân ngay!”
Từ An quay đầu chạy vào trong, miệng không ngừng gào thét ‘tiểu thư đã về’.
Tiểu Diên Nhi không thèm để ý mấy chuyện này, nàng quay đầu lại nhìn sư phụ. “Sư phụ…”
Lục Châu đến bên cạnh nàng, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Vừa bước vào trong viện lạc, hai người đã nhìn thấy một nam tử trung niên mặc cẩm y và một phụ nhân được khoảng mười người hộ vệ vây lấy.
Đây chính là phụ thân Từ Nguyên và mẫu thân Từ Trương Thị của Tiểu Diên Nhi.
Từ Nguyên đã bước vào tuổi trung niên, trông rất có khí thế gia chủ. Từ Trương Thị đoan trang nhã nhặn, phong vận vẫn còn, lúc trẻ hẳn là tiểu thư khuê các có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng mà…
Điều khiến Lục Châu cảm thấy kinh ngạc là khi Từ Nguyên nhìn thấy hắn lại không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, càng không sợ hãi mà chỉ có vẻ tập trung quan sát.
Người bình thường mà có được sự can đảm thế này đúng là hiếm thấy.
“Diên Nhi!”
Từ Trương Thị chạy tới ôm chặt lấy Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi bị ôm, vẻ mặt ngơ ngác không biết nên làm gì.
Dù sao Tiểu Diên Nhi đã không gặp cha mẹ sáu năm rồi, trong lòng hơi có cảm giác xa lạ.
Lục Châu đạm mạc nói: “Dập đầu với phụ thân và mẫu thân con đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi quỳ xuống.
Quỳ trời quỳ đất lạy cha mẹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được.
Cái quỳ này khiến Từ Trương Thị cảm động đến mức nước mắt ồ ạt chảy ra.
Mẹ con hai người bên nhau hàn huyên một lúc lâu.
Từ Nguyên nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi, trong lòng khẽ rung động. Hắn đứng từ xa chắp tay hành lễ vái Lục Châu một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy kính sợ và tôn trọng.
Lục Châu chỉ khẽ gật đầu đáp lại.
Bọn hạ nhân không nhận ra Lục Châu, càng không biết Tiểu Diên Nhi đã bái sư học nghệ ở Ma Thiên Các.
Nhưng những người này rốt cuộc cũng là người trong thế tục, Lục Châu chẳng có gì muốn nói với bọn họ… Huống hồ mục đích của chuyến đi này không liên quan đến Từ phủ.
“Vi sư mệt rồi.”
Từ Nguyên vội vàng bảo Từ An đi sắp xếp phòng ngủ. Hắn biết rõ đây là nhân vật bậc nào, bèn hạ lệnh cho những người không liên quan không được phép đến gần.
Trong gian phòng nghỉ thanh tịnh hơn rất nhiều.
Lục Châu ngồi xuống, lạnh nhạt nhìn vợ chồng Từ Nguyên.
Trong phòng không có người ngoài…
Vợ chồng Từ Nguyên cung kính bước đến trước mặt Lục Châu, định quỳ xuống.
“Ngày đó lão tiên sinh ra tay cứu toàn bộ Từ phủ khỏi cơn nguy nan… Xin lão tiên sinh hãy nhận một lạy của ta.”
Khi bọn họ sắp quỳ xuống đất, Lục Châu khẽ vung tay lên.
Một cỗ cương khí nhàn nhạt nâng hai người dậy.
“Đã là phụ mẫu của Diên Nhi thì xem như ngang hàng với lão phu, không cần quỳ xuống.” Lục Châu nói.
Trên mặt vợ chồng Từ Nguyên đều lộ vẻ cảm kích.
Lục Châu nhìn về phía hai người, nói thẳng vào vấn đề: “Lão phu có chuyện muốn hỏi, các ngươi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Từ Nguyên không dám thất lễ, vội nói: “Lão tiên sinh mời hỏi.”
“An Dương thành đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Nguyên hồi đáp: “Loạn quân gây rối, bách tính khổ không thể tả… Chỉ sợ không bao lâu nữa, bách tính An Dương thành đều sẽ phải lang bạt tha phương.”
“Thống soái tam quân Ngụy Trác Ngôn không có mặt ở An Dương thành sao?”
“Hôm trước bọn họ đã đến phía Bắc An Dương thành nhưng không vào trong. Nguyên nhân tại sao thì ta không rõ.” Từ Nguyên đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Ngụy Trác Ngôn dù sao cũng là đồ giả, có cẩn thận một chút cũng là chuyện bình thường.
“Một câu hỏi cuối cùng…”
“Từ năm mười tuổi Diên Nhi đã gia nhập Ma Thiên Các, vào Ma Thiên Các rồi phải chặt đứt với quá khứ. Chuyện lúc trước xảy ra ở Thanh Dương thành, niệm tình các ngươi có nguy cơ bị diệt tộc nên lão phu bỏ qua… Nhưng lần này các ngươi có mục đích gì?”
Từ Nguyên nghe vậy liền phất tay với Từ Trương Thị.
Từ Trương Thị lập tức dùng hai tay dâng lên một hộp gấm màu đỏ thẫm.
Từ Nguyên nói: “Mời lão tiên sinh xem qua.”
Lục Châu vung tay lên, hộp gấm bay vào trong lòng hắn.
Mở nắp hộp ra… vật bên trong khiến Lục Châu và Tiểu Diên Nhi bất ngờ.
“Hắc Mộc Liên?”
Từ Nguyên nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, không nói lời nào.
Lục Châu hiểu được ý hắn, bèn tuỳ tiện tìm một lý do. “Diên Nhi, ra ngoài xem xét một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tiểu Diên Nhi xoay người rời đi.
Nàng bước ra khỏi Từ phủ, ngẩng đầu nhìn thiên không.
Trời vẫn còn sớm.
Tốc độ phi hành của các sư huynh không quá nhanh, trong lúc nhất thời sẽ không đến kịp.
Tiểu Diên Nhi không thích tiếp xúc với người của Từ phủ cho lắm nên nàng đi về phía một góc viện không có người.
“Xin chào.”
Một giọng nói ôn hoà bất chợt vang lên bên tai nàng.
Tiểu Diên Nhi giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. “Ai đó?”
Ngay trước mặt nàng…
Một thanh bào kiếm khách có bóng lưng thẳng tắp cao ngất đang ôm trường kiếm, đứng đưa lưng về phía nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận