Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 852

Hắn lộ vẻ hưng phấn, nhưng sau đó lại tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ta không còn tấm phù chỉ nào, nếu không đã có thể dẫn dụ hung thú cực đại đến.”
Nói xong, hắn dùng tốc độ cực nhanh bay về một phía khác.
Cùng lúc đó, tại thánh địa Tam tông.
Nam Cung Vệ ngồi xếp bằng giữa thánh địa, xung quanh có các đệ tử Tam tông đang lăng không hộ pháp.
“Cẩn thận đó, hung thú xuất hiện ngày càng nhiều.”
Hai vị bát diệp Phong Nhất Chỉ và Sở Nam cùng với các vị trưởng lão và cao thủ khác của Tam tông đều xuất hiện hộ pháp cho Nam Cung Vệ. Trong số các tông môn hiện tại ở Đại Viêm cũng chỉ có Tam tông có thực lực này.
“Rốt cuộc đây là hung thú gì?” Sở Nam nghi hoặc hỏi.
“Không phải Man điểu, cũng không phải diều hâu… Ta chưa từng gặp loại hung thú này.”
Ông !
Nam Cung Vệ gọi ra pháp thân bát diệp, pháp thân không kim liên toả ra từng vòng sáng năng lượng rơi xuống tám mảnh liên diệp.
Trên Đông Các.
Lục Châu đang đi mấy đường Thái Cực Quyền thì Minh Thế Nhân nhanh chân bước vào sân viện.
“Sư phụ, Vân Thiên La Tam tông gửi phi thư nói rằng Nam Cung Vệ đang thử nghiệm khai cửu diệp.” Minh Thế Nhân khom người bẩm báo.
“Nam Cung Vệ?” Lục Châu vuốt râu. “Có tin tức gì của Quý Thanh Thanh không?”
“Từ sau cuộc chiến ở Dự Châu, không ai từng gặp Quý Thanh Thanh, tra không được. Nhưng dù nàng ta có thiên phú tốt thì cũng không thể nhanh bằng Nam Cung Vệ được.” Minh Thế Nhân nói.
“Vì sao lại khẳng định như vậy?” Lục Châu thấy Minh Thế Nhân có ý kiến khác với Tư Vô Nhai bèn hứng thú hỏi.
“Vì nàng ta đâu có quan sát sư phụ truyền đạo đâu!”
Lục Châu nhướng mày, hơi cả giận. “Nghiêm túc một chút.”
Minh Thế Nhân lập tức khom người: “Đồ nhi biết sai.”
“Tư Vô Nhai đâu rồi?”
“Hai ngày nay hắn đều bận bịu vùi đầu nghiên cứu Thiên Toa đến sắp phát điên.” Minh Thế Nhân nói. “Sư phụ, Thiên Tông rõ ràng là muốn xin người làm chỗ dựa, người cứ mặc kệ bọn họ, bên đó có không ít cao thủ hộ pháp rồi.”
Tuy rằng Tam tông cường đại nhưng tận mắt thấy Pháp Không mang theo Nghiệp Hoả đánh lén lúc Lục Châu khai diệp, bọn họ lo lắng cũng không có gì lạ.
Suy nghĩ một lát, Lục Châu nói: “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi đến Tam tông một chuyến.”
“A? Sư phụ, đồ nhi chỉ là một tên thất diệp nho nhỏ, sao có thể trợ giúp người ta khai cửu diệp?” Minh Thế Nhân nghi hoặc nói.
Lục Châu ngẩng đầu, ánh mắt thâm thuý nhìn về phía Minh Thế Nhân. Lục Châu không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Minh Thế Nhân thu hồi dáng vẻ nghi hoặc, vội vàng khom người: “Đồ nhi đã rõ. Đồ nhi sẽ đi ngay…”
Vừa xoay người rời đi, Minh Thế Nhân đột ngột quay đầu trở lại, nở nụ cười nịnh nọt: “Sư phụ, đồ nhi có thể mượn ngựa Cát Lượng bay đến đó không?”
Lục Châu vừa định gật đầu gọi ngựa Cát Lượng tới thì từ bên ngoài Đông Các, Tiểu Cùng Kỳ đột nhiên đập cánh phành phạch bay tới, ôm chặt chân Minh Thế Nhân.
“Gâu gâu gâu…”
“Tránh ra coi!” Minh Thế Nhân nhấc chân muốn giũ nó ra, nhưng hai chân của Tiểu Cùng Kỳ ôm rất chặt.
Lục Châu nhìn thoáng qua Tiểu Cùng Kỳ, không ngờ mới có vài ngày mà thân hình nó đã to bằng con hổ, bộ lông của nó đã dày hơn, cánh cũng to lên như cánh đại bàng. Dường như khả năng thích ứng với hoàn cảnh của dã thú mạnh hơn con người rất nhiều.
“Đồ bám đuôi này! Sư phụ, hay là để đồ nhi chém cho nó một nhát!” Minh Thế Nhân bực tức nói.
Gâu gâu gâu !
Tiểu Cùng Kỳ sủa lên ba tiếng rồi chắp tay với Minh Thế Nhân, sau đó rướn lưng lên. Minh Thế Nhân đặt mông ngồi lên lưng nó.
Phạch phạch ! Tiểu Cùng Kỳ vỗ cánh bay lên!
Minh Thế Nhân vừa tò mò vừa kinh ngạc. Lục Châu nhìn Tiểu Cùng Kỳ, rốt cuộc cũng hiểu ý của nó. “Ngươi cũng muốn đi?”
Gâu!
“Vậy thì đi đi.”
Gâu gâu!
Minh Thế Nhân hoàn toàn không được phản bác, Tiểu Cùng Kỳ cõng Minh Thế Nhân bay lên không trung.
“Ê ê ê…” Minh Thế Nhân cảm thấy Tiểu Cùng Kỳ lắc lư xóc nảy đến cực điểm, hắn hoa mắt chóng mặt sắp nôn, đành phải chủ động điều động nguyên khí trợ giúp Tiểu Cùng Kỳ phi hành cho ổn định.
Tiểu Cùng Kỳ bay ra khỏi Kim Đình Sơn, nó hưng phấn vẫy đuôi vỗ cánh, nhưng có lẽ đây là lần đầu phi hành của nó nên nghé con mới đẻ không sợ cọp từ từ lao xuống đất.
“Có lộn không vậy? Rốt cuộc là mày cõng tao hay tao cõng mày vậy hả?!” Minh Thế Nhân đành tăng cường vận chuyển nguyên khí, tạo thành vòng bình chướng bọc lấy hai người.
Gâu !
Tiểu Cùng Kỳ nhanh chóng bay vọt lên, vừa phi hành vừa khoe khoang tốc độ của mình thật nhanh.
Minh Thế Nhân trợn tròn mắt: “Cút đi, còn không nhanh bằng tao tự mình bay!”
Gâu gâu gâu gâu gâu!
Thấy hắn muốn đạp không bay lên, Tiểu Cùng Kỳ vội vàng đập cánh mạnh hơn hẳn, tuy rằng về phương diện tốc độ vẫn kém xa Cát Lượng nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.
Minh Thế Nhân đưa tay lên vỗ trán: “Sợ mày rồi!”
Một người một chó cứ thế vừa không ngừng cãi nhau vừa bay đến Tam tông.
Cùng lúc đó.
Tại thánh địa Tam tông, Nam Cung Vệ đã tấn thăng đến thời khắc mấu chốt.
“Các đệ tử cảnh giác cao độ, tuần tra bốn phía.”
Tám mảnh liên diệp xoay tròn với tốc độ cực nhanh, một thanh âm thanh thuý bỗng vang lên. Soạt !
Nam Cung Vệ kinh hỉ nói: “Chiêu thức khai diệp của Cơ tiền bối quả nhiên dùng rất tốt!”
Đúng lúc này, bên ngoài bình chướng đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân hồng liên cửu diệp.
“Đến rồi!” Đám đệ tử Tam tông lập tức dựng tóc gáy. Không ngờ cảnh tượng y hệt như tại Ma Thiên Các lại xuất hiện, cửu diệp hồng liên đến xâm lấn!
Pháp thân hồng liên thi triển hai lần đại thần thông đã vọt vào tầng bình chướng trong cùng.
“Không xong, hắn tinh thông trận pháp nên vòng qua được cấm chế!”
Pháp thân hồng liên cửu diệp thu hồi, nam tử trung niên xoay người xông phá tầng bình chướng.
“Mau ngăn lại!” Các cao thủ Nguyên Thần cảnh ồ ạt xông lên.
Hồng liên cửu diệp đánh ra mấy đạo chưởng ấn khiến ba tu hành giả kim liên bị đánh bay.
Nam tử trung tiên nhìn đàn hung thú trên bầu trời, thầm nghĩ, hắn phải tốc chiến tốc thắng! Hắn sợ nhất là vị cửu diệp Ma Thiên Các kịp thời đến chi viện.
Đàn hung thú phi cầm trên bầu trời càng lúc càng đông, toàn bộ tụ tập về thiên không Tam tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận