Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 240: Phược Thân Thần Chú

Uồm... !
Đúng lúc đó từ trong rừng rậm vang lên tiếng bò rống tràn ngập chiến ý nồng đậm.
Uồm…. Khi tiếng rống kết thúc cũng là lúc một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Từ ngọn núi thứ ba bỗng toát ra một luồng kim quang cao đến mấy chục trượng.
Kim quang xoay một vòng tròn theo chiều kim đồng hồ, toàn bộ cây cối nằm trên đường đi của nó đều bị chặt ngang thân.
Cương khí tạo thành một đạo gợn sóng cực lớn không ngừng lan tràn ra tứ phía.
Động tĩnh quá lớn khiến tất cả mọi người đều chú ý đến.
Lãnh La mở miệng nói: “Toạ kỵ Quỳ Ngưu. Đây là tiếng rống của Quỳ Ngưu.”
“Đó chẳng phải là toạ kỵ của đại sư huynh sao?” Tiểu Diên Nhi cũng chỉ nghe người ta đồn, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Hầu hết những lời đồn đại trong tu hành giới đều như thế.
Lãnh La có kiến thức rộng rãi, hẳn sẽ không nhận nhầm.
Lục Châu vừa nhìn thấy đạo kim quang kia đã nhận ra đó chính là tuyệt kỹ thành danh của Vu Chính Hải: Huyền Thiên Tinh Mang.
Nhưng vì khoảng cách quá xa nên hắn không nhìn thấy bóng dáng nghiệt đồ.
Đoan Mộc Sinh điều khiển phi liễn, chuẩn bị di động.
Tứ đại hộ pháp đưa mắt nhìn nhau rồi dàn thành hàng ngang, lách mình đến chắn trước mặt Xuyên Vân phi liễn.
Đồng thời bốn toà pháp thân đều được gọi ra.
Hai toà pháp thân lục diệp, hai toà pháp thân thất diệp.
Cường địch như thế khiến người ta tán thưởng không thôi.
Pháp thân xuất hiện chỉ trong một giây rồi lại tiêu tán, âm thanh cộng hưởng năng lượng hoàn toàn triệu tiêu tiếng rống uồm uồm vừa rồi, cuối cùng tan biến giữa thiên địa, đất trời lại trở nên yên tĩnh.
“Vãn bối tự biết mình không phải là đối thủ của lão tiền bối… Giáo chủ từng nói lão tiền bối thần uy cái thế, cho dù bốn người vãn bối liên thủ thì cũng không có khả năng chiến thắng được lão tiền bối người. Xin lão tiền bối hãy nghĩ lại!”
Đây là kiểu nói chuyện vừa đấm vừa xoa.
Nói trắng ra thì nếu Lục Châu vẫn khăng khăng muốn ra tay với Vu Chính Hải, bốn người bọn họ cũng sẽ chiến một trận với hắn.
Phan Ly Thiên ho khan một tiếng rồi lui về sau.
Trên mặt như đang nói ‘ta cũng rất bất đắc dĩ nha’.
Lãnh La thì tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng không ai biết vẻ mặt của hắn bên dưới tấm mặt nạ là như thế nào.
Đồng thời điều này cũng đã nghiệm chứng được một điều, tu vi của Vu Chính Hải ngang hàng với sư phụ hắn!
Ngay cả tứ đại hộ pháp còn có tu vi bậc này thì cớ gì Vu Chính Hải lại không có pháp thân bát diệp kim liên?
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua bốn người.
“Can đảm lắm.”
Lục Châu có ấn tượng khá tốt với bốn người này, ít nhất bọn hắn vẫn luôn là những kẻ thức thời.
Thế nên… Lục Châu không hề có sát tâm với bọn họ.
Nhưng hắn vẫn lấy ra bốn tấm thẻ Lôi Cương.
“Bản toạ thưởng thức dũng khí của các ngươi. Nể tình Đạp Vân Ngoa, bản toạ cho các ngươi một con đường sống…” Thanh âm Lục Châu trở nên trầm thấp mà hữu lực, ngữ khí vô cùng kiên định. “Tránh ra.”
Hai chữ ‘tránh ra’ truyền vào trong tai mỗi người.
Không có sóng âm hoa lệ, không có nguyên khí ba động.
Lục Châu có đủ tự tin đánh lui được cả bốn người.
Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay, vậy thì xác suất phát động nhất kích tất sát 1% đó phải tuỳ vào bọn họ rồi, sống chết có số.
Toàn thân Hoa Trọng Dương co lại, trên trán đổ đầy mồ hôi…
Hắn không có dũng khí nhìn thẳng vào Lục Châu đang đứng trên phi liễn.
Hoa Trọng Dương cắn răng, hạ quyết tâm rồi xua tay nói: “Lui.”
Bạch Ngọc Thanh không thể lý giải nổi, tuy hắn cũng rất không muốn đối mặt với tổ sư gia Ma Thiên Các, nhưng đại nghiệp trước mắt sao có thể nói lui là lui?
“Chúng ta phải tranh thủ thời gian cho Giáo chủ… Du Hồng Y không còn chống cự được bao lâu nữa, cấm chế phòng ngự trên ngọn núi thứ ba này cũng sắp bị đánh vỡ rồi! Không thể lui được!” Dương Viêm nói.
“Ta lặp lại lần nữa, lui! Giáo chủ không có ở đây, ta thay mặt Giáo chủ ra lệnh cho các ngươi!” Hoa Trọng Dương trầm giọng nói.
“Tuân mệnh!”
Ba người còn lại đành phải khom người lĩnh mệnh.
Bốn người chậm rãi tránh sang một bên.
Lãnh La và Phan Ly Thiên đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía Lục Châu vẫn đang tỏ ra hờ hững.
Trên thân Lục Châu không có khí tức ba động…
Nhưng khí tràng vô hình kia đã đủ khiến cho người ta sinh ra sợ hãi.
Băng dày ba thước chẳng phải do một ngày đông làm nên. Thời gian ngàn năm đã ma luyện Lục Châu giúp hắn có được loại khí tràng cường đại này.
Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh cung cung kính kính lùi sang bên.
Đoan Mộc Sinh hiểu ý, lập tức điều khiển phi liễn bay về phía ngọn núi thứ ba của Tịnh Minh Đạo.
Dưới chân núi mọc đầy cây cối cao đến tận trời.
Xuyên Vân phi liễn nhanh nhẹn xuyên qua núi rừng như một con cá chình bơi lội trong biển cả.
“Sư phụ, ở đằng kia...” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía trước.
Phan Ly Thiên nói: “Đó là nơi Tịnh Minh Đạo giam giữ phạm nhân, nơi đó có hơn một ngàn cấm chế… Khó trách, khó trách…”
Lãnh La lên tiếng: “Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo vừa rồi là đang tranh thủ thời gian cho Vu Chính Hải… Với thực lực của Vu Chính Hải cũng phải tốn một đoạn thời gian mới phá được hơn một ngàn cấm chế này.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy bèn nhảy tót lên hối thúc: “Tam sư huynh, nhanh nào nhanh nào… đừng để đại sư huynh chạy thoát!”
Nàng chỉ tay về phía khu vực lúc trước bị cương khí quét ngang.
Cây cối đứt đoạn, đá vụn đầy đất.
Xuyên Vân phi liễn bay trong rừng nên không chiếm được nhiều ưu thế, nó phải không ngừng lách mình tránh né đám cây cối chọc trời.
Khi bay trên bầu trời cao thì phi liễn mới có thể phát huy tốc độ cực hạn.
Còn dưới tầng trời thấp thì thường không thể bay nhanh được.
Uồm !
Tiếng rống của Quỳ Ngưu lại vang lên lần nữa.
Thanh âm trở nên càng lúc càng xa.
“Muốn chạy?”
Lục Châu điểm mũi chân, tung người bay ra khỏi Xuyên Vân phi liễn.
Thấy sư phụ nhảy ra ngoài, Tiểu Diên Nhi vỗ tay nói: “Sư phụ tự mình ra tay, đại sư huynh chuyến này chạy không thoát rồi!”
Lục Châu nhảy ra khỏi phi liễn nhưng không có ý định thi triển đại thần thông thuật. Bệ Ngạn lúc này đã xuất hiện trong tầm mắt, gầm lên một tiếng trầm thấp.
Lục Châu đáp xuống lưng Bệ Ngạn rồi phóng nhanh về phía trước.
Tốc độ của Bệ Ngạn cực nhanh, xuyên toa qua rừng cây như một đạo thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã hạ xuống khu vực vừa xuất hiện Huyền Thiên Tinh Mang.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, trên đống cây cối xung quanh vẫn còn lưu lại khí tức của cương khí.
Chỉ có Đại Huyền Thiên Chương mới có thể tạo ra sức phá hoại lớn đến bậc này.
Lục Châu đi về phía nhà giam. Hắn nhìn thấy dưới ngọn núi có lối vào.
Hai cây trụ ngoài cửa đã bị hư hao, một cột đã ngã đổ, trên đó còn vương lại vết tích của cương khí.
Trên đất có vài vết máu.
Rõ ràng nơi này đã phát sinh một trận chiến.
Ngăn ở phía trước chính là ngàn đạo cấm chế của Tịnh Minh Đạo bủa vây tứ phía trông như mạng nhện.
Vu Chính Hải đang ở đâu?
Rẹt, rẹt.
Trên tấm lưới cấm chế có âm thanh rẹt rẹt như điện xẹt, cấm chế cực mạnh đang không ngừng yếu đi, lúc nào cũng có thể tiêu tán.
Đúng lúc này.
Uồm !
Tiếng rống của Quỳ Ngưu xuất hiện ở gần đó.
Lục Châu quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Quỳ Ngưu xuất hiện giữa rừng cây, toàn thân nó màu xanh biếc, trông giống trâu nhưng lại không có sừng, trên người lóng lánh quang mang.
Kẻ ngồi trên lưng Quỳ Ngưu hẳn là nghiệt đồ!
Lục Châu không hề do dự, khẽ vung tay lên.
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá lập tức bay ra.
Lục Châu chưa từng sử dụng Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá, nhưng trong giây lát thi triển, hắn có thể cảm giác được năng lượng ba động trên đó hoàn toàn khác biệt.
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá có nguồn năng lượng mạnh hơn nhiều, tốc độ cực nhanh, nhưng hình thể không to như trong tưởng tượng của hắn.
“Thần chú Đạo môn, Phược Thân Thần Chú?” Lục Châu hoàn toàn bó tay, chẳng hiểu nổi tại sao phiên bản cường hoá không phải là một chiếc lồng giam to đến tận trời mà lại trông giống như Phược Thân Thần Chú của Đạo môn.
Một chữ “Trói” viết theo thể chữ triện cỡ lớn có kim ấn hình bát quái xoay tròn xung quanh, vù một tiếng xạ kích về phía Quỳ Ngưu, mang theo lực lượng nguyên khí hùng hồn.
“Đuổi theo.”
Lục Châu tin chắc lần này Vu Chính Hải chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận