Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1036

Hai mắt hắn trợn trừng, lông tóc toàn thân dựng đứng, trái tim như ngừng đập, bờ môi run rẩy: “Thiên…”
Ầm!
Cương ấn quang trụ dễ dàng xuyên thủng lồng ngực Thôi An.
Sinh mệnh cấp tốc trôi đi, đầu óc Thôi An trống rỗng không thể suy nghĩ được gì, trong mắt hắn lúc này chỉ phản chiếu hình ảnh toà pháp thân cao ba mươi trượng và kim sắc Tinh Bàn sau lưng.
Hắn muốn hít vào một hơi thật sâu nhưng không thể. Cổ họng chỉ phát ra được một tiếng “A…” ấm ách, sau đó im bặt.
Thôi An ngoẹo đầu rơi xuống. Đám người Cứu Thiên Viện hoàn toàn hoá đá.
Bọn hắn đều là thiên tài nhất đẳng của Cứu Thiên Viện, trên đời này không có ai hiểu rõ về pháp thân hơn bọn hắn.
Lão nhân trước mặt có pháp thân cao ba mươi trượng, còn có Tinh Bàn toả kim quang chói mắt. Khi xạ kích ra cương ấn quang trụ, rõ ràng khu vực Mệnh Cách có kim quang lập loè.
Đó chính là lực lượng Mệnh Cách!
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên bốn chữ: “Thiên Giới Bà Sa…”
Người có kiến thức rộng rãi như Tư Không Bắc Thần và trưởng lão Thiên Vũ Viện, kể cả tiểu hoàng đế Lý Vân Tranh đều bị toà pháp thân hùng vĩ này làm cho kinh diễm.
Thiên Giới Bà Sa… đó chính là mộng tưởng của toàn bộ tu hành giả trên đời. Có thể được tận mắt nhìn thấy hình dạng của Thiên Giới Bà Sa cũng là một loại hạnh phúc.
Bốn đồ đệ Ma Thiên Các thì không khoa trương như vậy, cả bốn người đều đang nghiêm túc thưởng thức toà pháp thân của sư phụ. Có lẽ Vạn Thế Sư Biểu đang phát huy tác dụng, trong lòng bốn người đều có cảm ngộ…
Mà lúc này, tại phía tây Thiên Vũ Sơn có bốn chiếc phi liễn đang sóng vai bay tới.
“Trấn quốc công, hình như Sát Thần Trận trên Thiên Vũ Sơn đã mở.” Một người lên tiếng.
“E là Thiên Vũ Viện đang muốn đại khai sát giới, phi thư của Khâu trưởng lão hẳn là thật. Sát Thần Trận phối hợp với địa lý tự nhiên của Thiên Vũ Sơn có thể tạo thành sức mạnh mang tính huỷ diệt. Cho dù là Dư Trần Thù cũng không phải đối thủ của nó.”
“Hầy, đám người điên Cứu Thiên Viện đúng là nhân tài, chỉ tiếc… không biết nghe lời.”
“Chúng ta phải tăng tốc lên, Sát Thần Trận không duy trì được quá lâu.”
Bốn chiếc phi liễn lập tức tăng tốc độ lên gấp mấy lần, xẹt qua bầu trời như lưu tinh.
Không có điểm công đức?
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Có Diệp Chân và Dư Trần Thù là vết xe đổ, hắn đương nhiên không thể phớt lờ việc này.
Không để ý tới biểu tình hoá đá của đám người Cứu Thiên Viện, Lục Châu thu hồi pháp thân, điểm nhẹ mũi chân bay đi.
Lúc này đám người mới kịp hồi thần, vội vàng chạy ra.
“Lục tiền bối làm gì thế?”
“Chẳng lẽ là muốn san bằng Thiên Vũ Viện?”
Vừa nghe vậy, trưởng lão Khâu Hợp lập tức trợn trắng mắt rồi ngoẹo đầu ngất đi.
“Trưởng lão!”
“Trưởng lão!”
Lục Châu bay nhanh về phía Thôi An rơi xuống, sau đó dừng lại trên một hồ nước. Hồ nước xanh lam thanh tịnh vô cùng, phản chiếu lại bóng dáng Lục Châu.
Lục Châu có thể tin chắc một điều, dưới lực lượng của Mệnh Cách, Thôi An đã bị đâm thủng ngực không thể nào còn sống cho được.
Ùng ục ùng ục… Hồ nước đột nhiên sủi bọt nước.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
“Không có ban thưởng thêm của địa giới?”
Bọt nước trồi lên mặt hồ hoá thành một bông hắc liên, từng bọt khí màu đen không ngừng lan tràn, dần dần nhuộm đen cả hồ nước.
“Hắc liên!”
Có mấy đệ tử Thiên Vũ Viện to gan lớn mật tiến lại gần hồ nước quan sát rồi kinh ngạc hô lên. Sau đó bọn hắn len lén ngẩng đầu nhìn Lục Châu, khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Lát sau, hồ nước lại trở nên yên tĩnh. Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra chiếu vào.
“Một loại thuật phân thân tà ác?”
Đây không phải khôi nô. Nói cách khác, Thôi An đã chết từ lâu, hắn bị người của hắc liên thao túng, lực lượng Mệnh Cách vừa rồi chỉ đánh giết kẻ đang thao túng thân thể Thôi An mà thôi.
Điều này khiến Lục Châu nhớ đến “vu thuật” ở kim liên giới. Chiêu Nguyệt từng bị vu thuật sư khống chế, sau đó đến Lãnh La, ngoài ra còn có đám người Trương Viễn Sơn… Đây là loại tu hành thuật làm cho người ta chán ghét nhất.
Nhưng không sao, mục đích của Lục Châu đã đạt được. Bản thể của đối phương không ở hồng liên giới, cho dù có đào sâu ba thước cũng vô dụng.
Ông !
Đúng lúc này, bình chướng trên bầu trời bỗng nhiên ầm ầm rung động. Một đạo hồng sắc quang trụ từ các phương hướng khác nhau bắn lên không trung.
Nhiếp Thanh Vân lập tức tung người nhảy lên không trung, gọi ra toà pháp thân hai mươi trượng với ý định trợ giúp Lục Châu đối kháng.
“Lục tiền bối, cẩn thận Thiên Vũ Sát Thần Trận!”
Từng đạo quang trụ từ từ tụ hợp lại trên cây cột đá trước cổng Văn Tinh Môn.
Tư Không Bắc Thần cũng cấp tốc lên tiếng: “Trước kia Cứu Thiên Viện hao phí mấy chục năm để tạo ra Sát Thần Trận, có thể phát huy ra lực lượng huỷ thiên diệt địa đủ để đánh giết cường giả khai Mệnh Cách. Lục huynh cẩn thận!”
Sát Thần Trận đã hình thành.
Nhiếp Thanh Vân quay đầu hô lớn với đám người điên đứng trước Lễ Thánh điện: “Còn không mau dừng Sát Thần Trận lại?”
Nam tử hói đầu tỉnh táo lại, nhìn về phía Lục Châu, lắp bắp nói: “Ngừng, ngừng không được…”
Bốn phía quanh Thiên Vũ Viện lúc này đều có hồng sắc quang trụ, lấy thiên địa làm nhà lao, lấy non sông nước biếc làm vũ khí, tạo thành một toà Sát Thần Trận.
Lục Châu nhíu mày bay lên cao, muốn rời khỏi khu vực bình chướng. Nhưng đám quang trụ tựa như mạng nhện liên kết với nhau rồi hội tụ ở Văn Tinh Môn, tạo thành thiên la địa võng giam giữ Lục Châu bên trong.
Thiên địa biến sắc. Phong vân tụ hội.
Đám trưởng lão Thiên Vũ Viện thấy Khâu Hợp tỉnh lại, lập tức hô lên: “Mau dừng trận lại!”
Nhưng bọn họ cũng hiểu được, trận này một khi đã mở ra thì không có cách nào dừng lại, trừ phi đối phương có năng lực dời non lấp biển!
Cùng lúc đó, bốn vị quốc công Đại Đường rốt cuộc cũng đến nơi. Thấy cảnh tượng trước mắt, bốn người không khỏi nhao nhao nói:
“Sát Thần Trận kích phát rồi!”
“Là ai?”
“Đây là… vị cao thủ đã giết Dư Trần Thù?”
Bốn vị quốc công ngưng trọng nhìn hồng sắc quang trụ đan vào nhau như mạng nhện trên thiên không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận