Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 949

Hơn vạn tu hành giả nhìn đến phát ngốc.
Mí mắt Nhiếp Thanh Vân không ngừng giật giật, vừa mới nói khoác về Vu Thần Huyết Trận xong, nhanh như vậy đã bị vả mặt.
Tư Không Bắc Thần cười ha hả: "Nhiếp Thanh Vân, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, ta còn thấy thẹn thay cho ngươi!"
Tu hành giả Phi Tinh Trai đứng nơi xa nhất đột nhiên lên tiếng: "Chuẩn bị động thủ."
"Ai dám động?!" Tư Không Bắc Thần lớn tiếng quát. Đây chính là tác dụng quan trọng nhất của hắn, có hắn ở đây, những tu hành giả khác sẽ không dám tuỳ tiện nhúng tay.
"Tư Không Bắc Thần, Cửu Trọng Điện mà cũng dám quản chuyện của Phi Tinh Trai?" Một tu hành giả Phi Tinh Trai nói.
"Ngươi muốn chết?" Tư Không Bắc Thần đáp trả.
"Ngươi !" Tên kia hậm hực nói, "Tu hành giả của triều đình đang trên đường tới đây, đến lúc đó ta xem xem ngươi có thể làm gì!"
Nghe vậy, Tư Không Bắc Thần lập tức ngưng tụ kiếm cương trên hai đầu ngón tay.
Khi kiếm cương vừa xuất hiện, Nhiếp Thanh Vân đột nhiên nâng tay khiến không khí ngưng kết lại: "Tư Không lão tặc, nơi này là địa bàn của ta, cầu ngươi đừng đại khai sát giới ở đây."
"Nhiếp Thanh Vân, ngươi vừa nhận ân tình của ta, bây giờ lại muốn trở mặt xem như không quen biết?" Tư Không Bắc Thần tức giận mắng.
"Ngày sau ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi, nhưng hôm nay thì không được." Nhiếp Thanh Vân cố chấp nói.
"Vậy thì tốt, kẻ nào dám động thì đừng trách ta đại khai sát giới!" Tư Không Bắc Thần nói.
Thế lực càng nhiều càng kiềm chế lẫn nhau, trước khi hành động phải suy tính cho kỹ càng. Sắc mặt Nhiếp Thanh Vân ngưng trọng, trong lòng không khỏi thở dài, rốt cuộc bây giờ hắn nên làm thế nào cho đúng đây?
Lục Châu chém đứt một đầu mãng xà, cái đầu văng lên không trung rồi tiêu tán giữa thiên địa.
Diệp Chân điên cuồng lui lại, thân ảnh nhoáng lên chạy trốn. Vị Danh Kiếm biến thành Vị Danh Cung, Lục Châu giương cung lên kéo tiễn cương.
“Cung tiễn hoang cấp!” Đám người lại cả kinh hô lên.
Ầm! Tiễn cương tráng kiện toả lam quang xạ kích về phía pháp thân Cửu Anh. Lục Châu dùng một phần ba lực lượng phi phàm kết hợp với vũ khí hoang cấp.
Diệp Chân liều mạng chạy trốn nhưng tiễn cương vẫn lặng lẽ bắn tới.
Phốc !
Tiễn cương ghim thẳng vào mi tâm một đầu mãng xà khác.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 4.500 điểm công đức.].
“Sư phụ mau đuổi theo đi! Hắn chỉ còn có ba cái đầu! Ta đã nói mà, sư phụ sẽ đập nát đầu hắn ra!” Tiểu Diên Nhi nhảy cẫng lên hoan hô.
Lục Châu không tiếp tục sử dụng lực lượng phi phàm mà bảo tồn thực lực, thu hồi Vị Danh Kiếm rồi một lần nữa ném ra Lồng Giam Trói Buộc.
Lồng giam vuông vức bay về phía Diệp Chân, mà Lục Châu cũng lao xuống tiếp tục truy kích.
Hô hấp của đám người ngày càng ngưng trọng. Tư Không Bắc Thần là người bình tĩnh nhất, lập tức vừa đuổi theo vừa hô: “Cùng lên.”
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đưa mắt nhìn nhau, sau đó bảo hộ hai vị sư muội cùng phi hành về phía Lục Châu.
Đám người Thiên Vũ Viện và Phi Tinh Trai cũng chỉ do dự một giây rồi lập tức bay theo Tư Không Bắc Thần và Nhiếp Thanh Vân.
Cứ thế hơn vạn tu hành giả lít nha lít nhít che rợp bầu trời cùng bay về một phía, có thể nói đây là một đại kỳ quan.
“Bọn họ bay đi đâu vậy?”
“Không biết, cứ tiếp tục đuổi theo là được!”
Trừ hai vị thập diệp, những người còn lại rất khó có thể đuổi kịp tốc độ phi hành của Diệp Chân và Lục Châu. Mà hai vị thập diệp cũng không thể bỏ mặc đám người mình nên phải giảm tốc độ chờ bọn hắn.
...
Lục Châu thong dong đuổi theo Lồng Giam Trói Buộc.
Diệp Chân liên tục tổn thất ba mạng, hiện tại bị thương không nhẹ, lại đang trong thời điểm khai diệp mấu chốt nhất, hắn chỉ hận không thể tìm một chỗ để trốn vào đó vĩnh viễn. Hắn đáp xuống Quan Tinh đài ở cực bắc, hai mắt đỏ bừng nhìn Lồng Giam Trói Buộc đang truy kích mình rồi lại nhìn toà hồng liên dưới chân pháp thân.
“Khai !”
Diệp Chân điên cuồng thu nạp năng lượng dồn hết vào toà hồng liên, hi vọng có thể tấn thăng lên thập diệp, đây là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của hắn.
Lồng Giam Trói Buộc biến lớn rồi ập xuống Quan Tinh đài. Ầm! Chiếc lồng giam vuông vức phủ kín pháp thân Cửu Anh cao mười bảy trượng của hắn.
Diệp Chân trừng mắt nhìn. Đây rốt cuộc là thứ gì? Cho dù hắn đọc rất nhiều sách vở, kiến thức vô cùng uyên bác nhưng khi nhìn thấy chiếc lồng giam màu vàng kim này vẫn cảm thấy rất mờ mịt.
Đến giờ phút này hắn mới hoàn toàn ý thức được hiểu biết của mình về lão nhân này nông cạn đến mức nào. Số lượng liên diệp chẳng thể quyết định được tu vi cao hay thấp.
Lồng giam lại tiêu tán.
Lục Châu vọt xuống đứng trên Quan Tinh đài, vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt nhìn Diệp Chân. “Ngươi đúng là may mắn.”
“May mắn cái gì?” Diệp Chân nghi hoặc.
Lục Châu nhìn toà hồng liên đang xoay tròn, khẽ nói: “Ngươi không còn chỗ nào để trốn.”
“Chưa chắc.” Diệp Chân đạp mạnh chân xuống đất, đạo văn trên Quan Tinh đài sáng lên.
Roạt! Nho bào trên thân Diệp Chân bị cương phong xé nát, tiêu tán trong gió. Trên người hắn khắc hoạ rất nhiều phù văn Nho môn, phù văn đỏ rực trông giống hệt đồ án hình Cửu Anh.
Hơn vạn tu hành giả vừa cấp tốc chạy tới đều kinh hãi nhìn một màn này.
Biểu hiện của Diệp Chân đã làm thay đổi nhận thức của mọi người. Thế nhân chỉ biết tu vi của hắn cao thâm mạt trắc, kiến thức uyên bác, nhưng không ai ngờ được hắn còn có một mặt thế này. Đây không còn là thờ phụng Cửu Anh nữa mà đã khắc hoạ Cửu Anh vào trong xương máu, ấn ký nó vào trong linh hồn mình…
Nghiệp Hoả thiêu đốt, đồ án hình Cửu Anh trên thân Diệp Chân ẩn hiện quang mang. Hắn nhìn Lục Châu, âm trầm nói:
“Trăm năm qua ta đã sáng tạo ra rất nhiều phương pháp tu hành mới, chẳng hạn như ta sửa pháp thân hình người thành Cửu Anh, ta ngưng kết cương ấn khác với người thường, và pháp thân của ta có thể di động cũng như… giết người.”
“…Đây là một chiêu do ta sáng tạo ra, dịch mệnh chi pháp. Ta hy sinh một mạng của mình để đổi lấy một chiêu công kích tối cường.”
Nói xong hắn tự vỗ mình một chưởng. Một trong ba cái đầu còn lại của Cửu Anh bộc phát hồng cương, lực lượng bành trướng vô cùng kịch liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận