Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1132

Nghe ngóng xong, thân ảnh nam tử mặc khôi giáp loé lên, quay trở về hoàng thành.
Trong một góc nhỏ trên phố, có người nhẹ nhàng thở phào một hơi, tự mình lẩm bẩm: “Suýt chút đã lộ tẩy, còn may chưa nhắc tới Ma Thiên Các. Vẫn là Giáo chủ nói đúng, để cho ổn thoả, khoảng thời gian này tu hành giả trong Thần Đô đều nên đổi thành người của mình.”
Hắn sờ đầu, thầm nói: “Giáo chủ vì sao phải làm thế nhỉ? Nam tử mặc khôi giáp này là ai? Được rồi, không nên đoán linh tinh.”
Trong Trường Thanh Cung.
Hắc Ngô Vệ đã trở về, Vu Triều đứng chắp tay sau lưng hỏi: “Nghe ngóng thế nào?”
Hắc Ngô Vệ một năm một mười kể lại những tin tức đã thăm dò được cho Vu Triều nghe. Vu Triều nhíu chặt mày.
Đặc biệt là khi nghe thuộc hạ nói sư phụ của Chiêu Nguyệt thấp nhất là Thiên Giới Bà Sa, hắn càng lộ vẻ nghiêm túc, nhìn về phía Chiêu Nguyệt. Thấy thần sắc nàng vẫn bình tĩnh, Vu Triều ngồi xuống nói:
“Xem ra ta đã xem thường ngươi.”
Chiêu Nguyệt đáp: “Ta chỉ là lục diệp, nào dám giở trò quỷ kế với Hắc Tháp nghị hội.”
Vu Triều không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ, nha đầu này đã sớm biết đến sự tồn tại của Hắc Tháp nghị hội.
“Đáng tiếc, ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của Hắc Tháp nghị hội. Nếu sư phụ ngươi sắp đến thì ta sẽ chờ hắn.”
Chiêu Nguyệt cười nói: “Ngươi nguyện ý chờ thì tốt rồi. Nhưng mà… chuyện này không liên quan gì đến Thái hậu, hãy thả bà ấy rời đi.”
“Ta sẽ không liên luỵ đến bọn họ. Hắc Tháp nghị hội làm việc có quy tắc của mình, sẽ không lạm sát người vô tội.”
Kỳ thực hắn cũng muốn dùng những con cừu non khác để ép buộc người trước mặt, nhưng nghĩ đến vị sư phụ Thiên Giới Bà Sa kia của nàng nên đành nghĩ phương pháp khác.
Cùng lúc đó, trên Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm đang ngồi xếp bằng tu luyện, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng của Hoa Nguyệt Hành.
“Lục tiên sinh, thất tiên sinh có chuyện tìm ngài.”
“Đến ngay.”
Diệp Thiên Tâm rời phòng, đi tới phòng nghị sự ở Nam Các. Trong đại sảnh đã bố trí sẵn trận bố, phù chỉ, hình ảnh của Tư Vô Nhai cũng hiện lên.
“Lục sư tỷ, dạo này vẫn ổn chứ?” Tư Vô Nhai cười nói.
“Kim Đình Sơn có ta toạ trấn đương nhiên ổn. Nói đi, đệ có chuyện gì?” Diệp Thiên Tâm mỉm cười.
“Sư phụ đang trên đường trở về, hẳn là ba ngày nữa sẽ tới.”
“Sư phụ trở về?” Trên mặt Diệp Thiên Tâm lộ vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh nàng đã ý thức được vấn đề. “Vì sao người lại đột ngột trở về?”
“Tốc độ phát triển của kim liên giới quá nhanh, thập diệp xuất hiện sẽ hấp dẫn Mệnh Cách thú tới. Sư phụ lo lắng mọi người sẽ gặp nguy hiểm.” Tư Vô Nhai nói, “Hơn nữa đệ hoài nghi bên cạnh Chiêu Nguyệt sư tỷ đã có các thế lực từ bên ngoài đến tiếp cận. Trước khi sư phụ trở về, tỷ và Thừa Hoàng hãy lánh đi.”
Diệp Thiên Tâm lo lắng hỏi: “Chiêu Nguyệt sư tỷ gặp nguy hiểm?”
“Tỷ không cần lo cho an nguy của Chiêu Nguyệt sư tỷ. Ta đã lệnh cho Ám Võng chiếm toàn bộ Thần Đô. Diệp Tri Hành là cánh tay đắc lực của ta, có hắn an bài sẽ không có việc gì.”
“A?” Đầu óc Diệp Thiên Tâm không theo kịp lời Tư Vô Nhai. “Ám Võng của đệ bảo vệ Chiêu Nguyệt sư tỷ? Đệ đang đùa ta sao?”
Tư Vô Nhai mỉm cười: “Sư tỷ, có đôi khi vũ lực không phải là phương pháp giải quyết duy nhất.”
“Ta vẫn không yên lòng, mấy âm mưu quỷ kế của đệ… à không, diệu kế của đệ, không phải cũng thất bại trong tay sư phụ đó sao?” Diệp Thiên Tâm nhẫn tâm bóc ra vết sẹo của Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai lúng túng nói: “Sư phụ không giống những người khác mà, lão nhân gia người từ trước tới nay đều làm việc không theo lẽ thường… Tỷ tin tưởng ta đi, Chiêu Nguyệt sư tỷ không có việc gì đâu. Bây giờ tỷ mà tới đó, để bọn hắn nhìn thấy Thừa Hoàng thì sẽ không xong. Có một số người nhìn thấy Mệnh Cách thú sẽ nổi điên mà chiếm đoạt, huống chi là Mệnh Cách thú cao cấp như Thừa Hoàng.”
Thấy Diệp Thiên Tâm vẫn còn lo lắng, Tư Vô Nhai nói thêm: “Ngoại trừ sư phụ ra, tỷ xem mấy năm gần đây ta có thất bại lần nào không?”
Đúng là thế thật.
Từ việc dị tộc phân tranh đến trận lửa lớn ở Hắc Mộc Sâm Lâm, hay việc giúp U Minh Giáo lớn mạnh, kể cả bước cuối cùng xâm chiếm Thần Đô… đều là thủ đoạn kinh người của Tư Vô Nhai.
“Được, ta nghe lời đệ.” Diệp Thiên Tâm gật đầu nói.
“Ba ngày sau tỷ hãy lại đến Thần Đô.”
Gâu gâu gâu…
Hình ảnh bên phía Tư Vô Nhai đột nhiên thay đổi. Diệp Thiên Tâm cau mày hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
“Xin chào lục tiên sinh, còn nhớ ta không nè? Ta chính là Ái Kiếm người gặp người thích đây, sư muội của ta dạo này có khoẻ không? Ui da… nhả ra, mày mau nhả ra…”
Gâu gâu! Gâu gâu gâu…
Hình ảnh biến mất.
Hai ngày sau, trong Trường Thanh Cung.
Vu Triều đang thư thả quan sát trang trí trong cung, một tên Hắc Ngô Vệ bước vào khom người nói:
“Hai ngày nay thuộc hạ đi dạo quanh Thần Đô, có phát hiện mới.”
“Phát hiện gì?” Vu Triều hiếu kỳ hỏi.
“Mỗi khi ta hỏi về sư phụ của Chiêu Nguyệt, câu trả lời của bọn hắn đều vô cùng nhất trí. Hơn nữa lời nói lại còn khoa trương, cái gì mà vô địch, thần tiên hạ phàm… Ngay cả Thẩm Phán Giả đại nhân cũng chưa từng được ủng hộ như vậy.”
Vu Triều cười nói: “Đám người lạc hậu nên ngu muội mà thôi. Cho dù nàng ta nói láo thì thế nào, tu hành giả kim liên giới đương nhiên không thể nào mạnh hơn Hắc Tháp nghị hội.”
“Đội trưởng anh minh. Nhưng thuộc hạ nghe nói có một tiểu đội Hắc Ngô Vệ đã từng ăn quả đắng ở hồng liên giới, ngay cả Vũ đại nhân cũng xảy ra chuyện.”
Vu Triều gật đầu. “Chuyện của hồng liên ta cũng có nghe thấy, nội tình hẳn không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
Vừa dứt lời, một tên Hắc Ngô Vệ lại xuất hiện trong Trường Thanh Cung, khom người bẩm báo:
“Đội trưởng, có động tĩnh.”
Thân ảnh Vu Triều loé lên, xuất hiện trước mặt hai người, vừa đi ra cửa cung vừa nói: “Nếu là cường giả kim liên giới đến thì thông tri cho Hắc Tháp nghị hội, trực tiếp áp dụng kế hoạch thanh trừ. Nếu không phải, tiến hành kế hoạch nuôi nhốt.”
Hai tên Hắc Ngô Vệ lập tức gật đầu: “Vâng.” Hoá ra đội trưởng đã chuẩn bị sẵn hai phương án, thảo nào lại bình tĩnh đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận