Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 343: Một tuồng kịch

Thái hậu tuy lớn tuổi nhưng cũng không đến nỗi không nhận ra nữ nhân này.
“Ly phi?”
Ly phi chính là phong hào của Mạc Ly.
Mạc Ly bước đi như gió đến trước mặt Thái hậu, nhanh nhẹn nhưng cũng rất quy củ, hạ thấp người nói: “Thiếp thân tham kiến Thái hậu.”
“Ly phi không ở yên trong Hoàng thành, lại chạy tới đây làm gì?”
Mạc Ly mỉm cười xoay người lại, giơ một ngón tay lên. “Bắt người.”
“Bắt người?”
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh ngồi một bên cười ha hả. “Nơi này có ai để cho Ly phi bắt? Hoàng huynh, huynh đúng là chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, người hoàng huynh muốn bắt sao lại đến lượt Ly phi ra tay?”
Cuộc đối thoại giữa hai người đột nhiên đầy mùi thuốc súng.
Nhị hoàng tử Lưu Hoán đứng lên nói:
“Tứ đệ, đừng gấp gáp… Ly phi tuy là nữ nhân hậu cung nhưng lại thông tuệ hơn người, nghe nàng nói hết đã.”
Có nhị hoàng tử làm chỗ dựa, Mạc Ly không sợ ai, nàng ta chỉ tay về phía nam tử mặc trang phục kỳ dị đứng trên đài. “Bắt hắn lại.”
Minh Thế Nhân sững sờ.
Bại lộ rồi?
Sao lại thế được?
Hắn vội vàng nói bằng giọng quái dị: “Các người hiểu nhầm! Hiểu nhầm…”
Soạt!
Soạt!
Hai nam tử mặc khôi giáp lập tức xuất hiện trên mái đình hoa viên Thuận Thiên Uyển.
Chiêu Nguyệt cau mày ngẩng đầu nhìn.
Mạc Ly hạ thấp người nói với Lưu Hoán: “Thiếp thân không phụ kỳ vọng của điện hạ.”
“Rất tốt.”
“Người này chính là tứ đệ tử Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân.” Mạc Ly nói.
Mọi người xôn xao cả lên, kể cả những con hát vừa mới lên đài cũng kinh hãi không thôi.
Nam tử mặc trang phục kỳ dị này… nhìn thế nào cũng không giống tứ ma đầu trong truyền thuyết mà?
Lưu Bỉnh nghi ngờ nói: “Minh Thế Nhân?”
“Không sai.”
“Hoàng tổ mẫu, Ma Thiên Các luôn đối địch với hoàng thành, từ nhiều năm trước Cơ lão ma đã trộm đi lệnh bài hoàng thất. Công chúa Tây Vực đến hoà thân cũng bị Ngu Thượng Nhung của Ma Thiên Các cướp đi, thất đệ tử Tư Vô Nhai lại càng thường xuyên châm ngòi ly gián Đại Viêm và Nhung Bắc, khiến cho số lượng tu hành giả tử thương trong chiến tranh đã lên đến mấy vạn người!” Mạc Ly nói. “Loại người tội ác tày trời như vậy sao có thể không giết?”
Thái hậu lạnh lùng nhìn Mạc Ly: “Đây chính là trò hay mà ngươi nói sẽ cho ai gia xem?”
“Hoàng tổ mẫu… thiếp thân là phi tử, đương nhiên phải giúp điện hạ phân ưu.” Mạc Ly đáp.
“Ngươi muốn làm gì?” Thái hậu hỏi.
“Lập tức xử trảm!” Mạc Ly lạnh lùng nói.
Mọi người giật mình, cả kinh nhìn Mạc Ly.
Người trong cung chỉ biết nữ nhân này của nhị điện hạ không phải người tầm thường, nhưng không ngờ nàng ta lại sát phạt quả quyết đến thế.
Vụt!
Đột nhiên Minh Thế Nhân đạp mạnh xuống đất, toàn thân như mũi lên lao vọt lên không trung hoa viên, lao vụt đi.
“Coi như ngươi lợi hại. Lần sau lão tử lại đến chơi!”
Ông!
Một tên cao thủ trên nóc nhà bay về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân mỉm cười nói: “Ngũ diệp?”
Ly Biệt Câu trong tay hắn loé lên quang mang.
Tên cao thủ trong cung lập tức cười lạnh. “Ngũ diệp đã đủ để bắt ngươi rồi!”
Pháp thân xuất hiện!
Toà pháp thân cao sáu trượng hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Phanh phanh phanh!
Song phương kịch chiến, Minh Thế Nhân vốn định bỏ trốn nhưng lại bị cuốn vào cuộc chiến đấu.
Mạc Ly hài lòng gật đầu. “Chiêu Nguyệt công chúa, ngài cảm thấy thế nào?”
Chiêu Nguyệt nói: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”
“Công chúa là ngũ đệ tử Ma Thiên Các, thiếp thân muốn bắt sư huynh của công chúa, mong công chúa thứ lỗi.” Mạc Ly khẽ khom người.
Thái hậu nhíu mày.
Bà luôn không quan tâm đến chuyện thế sự, cũng rất ít khi để ý đến chuyện trong tu hành giới.
Nếu không phải vì muốn gia tăng tuổi thọ, bà cũng chẳng việc gì phải đi tu luyện.
Bà rất chán ghét việc chém chém giết giết, nên thứ bà tu luyện cũng chỉ là những pháp môn tu thân dưỡng tính, làm chủ bản thân…
Từ sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà, bà cũng đã hoàn toàn từ bỏ những pháp môn này.
Chỉ là bà chưa từng nghĩ tới, trong những ngày tháng còn sống trên thế gian bà được gặp lại đứa cháu gái thất lạc bấy lâu, đứa con của Vân Chiêu công chúa mà bà yêu thương nhất.
Sao bà có thể để cho người khác làm tổn thương đến Chiêu Nguyệt được?
“Ly phi, lá gan của ngươi không nhỏ!” Thái hậu tức giận quát.
Mạc Ly quỳ xuống thưa: “Hoàng tổ mẫu, thiếp thân không rõ ý của người.”
“Chiêu Nguyệt là người trong hoàng thất, là con gái của Vân Chiêu công chúa… Nay nàng đã quay về thì chính là cháu ruột của ai gia. Một tiểu phi tử nhỏ bé như ngươi mà dám cả gan làm loạn hay sao?” Thái hậu trầm giọng nói.
Nhị hoàng tử Lưu Hoán nhíu mày.
Hắn chưa từng thấy Thái hậu quan tâm đến chuyện phân tranh trong cung. Từ sau khi Vĩnh Thọ hoàng đế băng hà, bà hoàn toàn thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Thật không ngờ Thái hậu lại che chở cho Chiêu Nguyệt đến thế.
Sự tình có hơi khó xử rồi đây.
Phanh phanh phanh!
Trên bầu trời hoa viên, Minh Thế Nhân và tên cao thủ ngũ diệp kia đang đánh nhau đến bất phân thắng bại.
Minh Thế Nhân vừa chiến đấu vừa tìm biện pháp rời đi.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh nói: “Hoàng tổ mẫu nói đúng, suy cho cùng Chiêu Nguyệt cũng là muội muội của chúng ta.”
Lưu Hoán hừ một tiếng: “Thiên tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân!”
Vụt!
Vụt!
Binh sĩ đứng hai bên lập tức rút bội đao ra!
“Ai gia muốn xem kẻ nào dám động đến Chiêu Nguyệt?” Thái hậu giận dữ đứng bật dậy, ánh mắt nghiêm nghị quắc thước.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh nói hùa theo:
“Hoàng huynh, Hoàng tổ mẫu đến Thuận Thiên sơn trang để tịnh dưỡng, nếu khiến người lửa giận công tâm ảnh hưởng đến thân thể thì huynh khó thoát tội này.”
Lưu Hoán khom người nói:
“Hoàng tổ mẫu, xin lấy đại cục làm trọng! Lý Vân Triệu… còn không mau đỡ Thái hậu về?”
Lý Vân Triệu có được vị trí như ngày hôm nay, nào có phải là người không biết thời biết thế? Hắn thản nhiên đáp: “Ta chỉ nghe lệnh của Thái hậu!”
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Mỗi người đều có tính toán của riêng mình.
Thái hậu thì không quản nhiều như vậy, trong đầu bà chỉ quan tâm đến một việc duy nhất là bảo vệ Chiêu Nguyệt.
Mạc Ly nói: “Hoàng tổ mẫu, xin lấy đại cục làm trọng. Ma Thiên Các không thể không diệt trừ! Hoàng tổ mẫu vốn không quan tâm đến thế sự, không biết những hành vi tàn ác của Ma Thiên Các… Phải rồi, Hoàng tổ mẫu có thể hỏi thử đám con hát này xem.”
Thái hậu lắc đầu. “Tiểu Lý tử.”
Lý Vân Triệu quay người nhìn sang Thái hậu.
“Vả miệng.”
“Vâng.”
Vù!
Thân ảnh Lý Vân Triệu nhanh như thiểm điện, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Mạc Ly, vung tay lên hình thành cương phong!
Chát!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt Mạc Ly.
Mạc Ly không tránh không né, miễn cưỡng đón nhận cái tát này, khoé miệng chảy ra một giọt máu tươi.
Một giây sau Lý Vân Triệu đã quay về vị trí cũ.
Lưu Hoán nhướng mày, trong lòng hắn giận dữ nhưng không dám nói gì. Thái hậu đánh người, ai dám lên tiếng can ngăn?
“Ly phi, ngươi còn lời gì muốn nói?” Thái hậu lạnh lùng lên tiếng.
Mạc Ly khom người. “Thiếp thân biết sai! Ngày khác thiếp thân sẽ tự mình đăng môn bồi tội với Chiêu Nguyệt muội muội.”
Sau khi bị giáng cho một cái tát, trong mắt Mạc Ly loé lên tia sát khí không dễ phát hiện.
Nàng ta tiếp tục nói: “Hoàng tổ mẫu, ngay cả hắn người cũng muốn che chở sao?”
Nàng ta chỉ tay về phía Minh Thế Nhân đang lăng không trên bầu trời.
Thái hậu ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chiêu Nguyệt vừa định nói chuyện thì Minh Thế Nhân đã cười ha hả.
“Đây chẳng phải Thần Đô, sao có thể vây khốn được lão tử? Đúng là nằm mơ!”
Vụt!
Pháp thân ngũ diệp đánh xuống. Ầm!
Minh Thế Nhân giơ tay lên đỡ, dưới trọng lực quá lớn, toàn thân hắn hạ thấp xuống.
Oanh!
Một toà kiến trúc ầm vang sụp đổ, tro bụi bay tán loạn.
Mạc Ly cười nói: “Ngươi trốn không được đâu!”
Tên cao thủ mang theo pháp thân ngũ diệp tiếp tục lao xuống, cất cao giọng nói: “Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các cũng chỉ đến thế thôi. Đền tội đi!”
Pháp thân ngưng tụ, một đạo kiếm cương xuất hiện trong lòng bàn tay hắn đâm thẳng xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận