Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 918

Hai tiếng ‘bằng hữu’ vang lên rất nhẹ lại rất chậm… mang ý nghĩa Diệp Chân biết rõ Lục Châu không phải là Mạnh Trường Đông. Hắn nhìn thẳng vào mặt Lục Châu, muốn nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc bối rối…
Nhưng Lục Châu vẫn bình tĩnh dị thường.
Thuỷ tinh cầu đã lấy được vào tay, Lục Châu cũng không để ý mấy việc nhỏ này. Từ khi gặp Diệp Chân, Lục Châu đã biết người này rất khó đối phó.
“Ngươi đúng là có nhãn lực tốt.”
Diệp Chân cười đáp: “Từ khi các hạ bước chân vào đạo trường, ta đã biết các hạ không phải là Mạnh Trường Đông.”
Điều này khiến Lục Châu có chút bất ngờ. Người thông minh có thể thông qua việc trò chuyện để nhận ra thân phận của đối phương, nhưng vừa nhìn thấy đã nhận ra thì Diệp Chân đúng là có bản sự.
“Mạnh trưởng lão chỉ mới bước vào cửu diệp, khí tức sẽ không trầm ổn được như các hạ. Tu vi của các hạ vượt xa Mạnh trưởng lão.” Diệp Chân giải thích.
Chẳng trách Diệp Chân chẳng hề tức giận.
Diệp Chân tiếp tục nói: “Khắp thiên hạ này có rất nhiều người nắm giữ dịch dung thuật. Các hạ tuy dịch dung nhưng lời nói cử chỉ lại không hề muốn cải biến. Có thể thấy các hạ không e ngại việc thân phận của mình bị bại lộ, chỉ một lòng muốn lấy thuỷ tinh cầu đi.”
Lục Châu gật đầu: “Người thông minh đều có một nhược điểm, đó là hay tự cho mình là đúng. Ngươi cũng không ngoại lệ.”
Diệp Chân không phủ nhận mà còn gật gật đầu, sau đó khẽ phất tay. Các bức tranh sơn thuỷ treo trên bốn vách tường đạo trường đột nhiên xuất hiện từng đạo đường vân đỏ rực.
“Cửu Trọng Điện đã không còn được như xưa, các hạ cần gì phải theo bọn hắn? Hiện nay Phi Tinh Trai như mặt trời ban trưa, sau này tất sẽ trở thành đệ nhất tông môn tại Đại Đường, sao các hạ không liên thủ với ta?”
“Liên thủ với ngươi?” Lục Châu nhìn Diệp Chân với vẻ dò xét.
“Thuỷ tinh cầu các hạ cứ giữ lấy, đó là thành ý của ta.” Diệp Chân thẳng thắn nói, hai bàn tay đặt hờ trên chân. “Sau khi trở về, mong các hạ chuyển lời lại với Lục tiền bối rằng ta nguyện cùng người giao hảo, mong các hạ hãy suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định.”
Lục Châu vốn tưởng rằng Diệp Chân chỉ là người tu vi khó lường, âm hiểm giảo hoạt, nay nói chuyện với hắn một phen Lục Châu mới hiểu, kẻ này có dã tâm xưng bá vô cùng mãnh liệt.
“Mạnh Trường Đông đã bị bắt làm tù binh, Phi Tinh Trai chỉ còn lại Trai chủ và ngươi, thực lực tổng thể kém xa Cửu Trọng Điện, làm sao mà liên thủ?” Lục Châu nói.
“Có ta là đủ.” Diệp Chân tự tin đáp.
Hắn nói xong, tranh sơn thuỷ bốn phía rung động như dòng nước chảy, trong không trung tràn ngập nguyên khí nhàn nhạt. Đạo văn lưu động, hai tay Diệp Chân chập lại.
Phía sau lưng Lục Châu đột nhiên xuất hiện một toà pháp thân kim liên cỡ nhỏ, chính mảnh liên diệp từ từ nở rộ…
Lục Châu quay đầu lại nhìn, sau đó nhìn kỹ những bức tranh sơn thuỷ xung quanh. Đạo trường này lợi dụng bốn bức tranh sơn thuỷ treo trên bốn mặt tường để tạo thành một khu vực trận pháp kỳ diệu.
“Vào đạo trường, mọi hư huyễn đều phải lộ ra chân tướng.” Diệp Chân buông tay, đạo văn từ từ tiêu tán. “Trong đạo trường của ta, ta chính là chúa tể.”
Lục Châu quay lại nhìn Diệp Chân. Rất rõ ràng, Diệp Chân thể hiện năng lực của hắn và gọi đó là ‘thành ý hợp tác’.
“Chúa tể?”
Diệp Chân lạnh nhạt nói: “Tâm là đạo, đạo là trời, hiểu rõ tâm tức là biết đạo trời… Pháp thân của các hạ đã lộ diện rồi.”
Lục Châu có một bảo bối có tác dụng tương tự tên là Thái Hư Kính. Không ngờ Diệp Chân dựa vào lực lượng của đạo văn và đạo trường cũng có thể làm được đến bước này, chỉ là toà kim liên được chiếu rọi không hiện ra nghiệp lực. Chẳng trách Diệp Chân lại chắc chắn Lục Châu không phải là ‘Lục tiền bối’.
Lục Châu thản nhiên nói: “Chuyện thuỷ tinh cầu, không cần ngươi đồng ý thì bản trưởng lão cũng sẽ lấy đi, không ai có thể ngăn cản. Còn việc liên thủ, nếu bản trưởng lão không đồng ý thì sao?”
Diệp Chân lắc đầu:
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, kiệt ngạo bất tuân chỉ là đồ đần mà thôi. Các hạ đi xa vạn dặm, vượt qua Vô Tận Hải để đến đây, cần gì phải có thêm một cường địch. Các hạ chẳng có lý do gì để cự tuyệt…”
Không thể không nói, Diệp Chân suy nghĩ rất có đạo lý. Trong tình huống bình thường, việc hợp tác với Diệp Chân đúng là một lựa chọn tốt.
“Ngươi sai rồi.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Hửm?” Diệp Chân lộ vẻ kinh ngạc.
“Ngươi ngàn tính vạn tính, duy chỉ không tính ra được một chuyện…” Lục Châu khẽ dừng lại một chút rồi nói, “Ngươi khiến người khác cảm thấy chán ghét.”
Nụ cười trên mặt Diệp Chân biến mất. “Đây mà là lý do?”
“Một lý do rất đầy đủ.” Lục Châu đáp.
Diệp Chân lại chập tay, đạo văn bốn bề như nước chảy rung động ông ông, trên bầu trời biệt uyển truyền đến tiếng vù vù, đạo văn dường như được cộng hưởng, năng lượng trở nên càng mạnh hơn trước.
“Thật không dám giấu giếm, thuỷ tinh cầu kia ta đã từng nghiên cứu qua, đáng tiếc dùng sức hơi mạnh nên đã khiến nó bị hư hao.” Diệp Chân nói.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Nếu nói những hành vi trước đó của Diệp Chân chỉ khiến Lục Châu cảm thấy chán ghét, thì hành động vừa rồi của hắn đã chạm tới giới hạn của Lục Châu.
Tại thời khắc này, trong lòng Lục Châu đã có quyết định. Ngày sau kẻ này tất sẽ thành mối hoạ lớn, nhất định không thể lưu hắn lại.
“Tuy câu trả lời của các hạ khiến ta rất thất vọng, nhưng ta vẫn muốn nghe được câu trả lời của chính Lục tiền bối. Để thuỷ tinh cầu lại, các hạ có thể rời đi.” Giọng Diệp Chân vẫn bình tĩnh như thường, không hề nghe ra chút thất vọng nào.
Từ đầu đến cuối, Diệp Chân vốn không định để người trước mặt lấy đi thuỷ tinh cầu. Tất cả chỉ là thăm dò mà thôi. Cuộc đọ sức thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Lục Châu nhìn chằm chằm Diệp Chân rồi chậm rãi đứng lên: “Dừng ở đây đi.”
Đúng lúc đó, tranh sơn thuỷ bốn phía bắn ra hồng sắc đạo văn, một màn kỳ dị xuất hiện. Hồng sắc đạo văn nối liền với nhau bằng tốc độ cực nhanh tạo thành một trận văn cực kỳ đặc thù.
“Để lại thuỷ tinh cầu mới được rời đi.” Diệp Chân lạnh nhạt nói.
Lục Châu tung ra một chưởng, kim sắc chưởng ấn đánh về phía Diệp Chân. Thân ảnh Diệp Chân nhoáng lên né tránh, chưởng ấn thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận