Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1519

“Không phải.” Khổng Văn nói, “Mà ngược lại, linh tính của Trấn Thọ Thung do chủ nhân ban tặng. Linh tính của chủ nhân đời trước không biến mất thì Các chủ không có khả năng hàng phục nó. Bây giờ linh tính đã tiêu biến, Các chủ chỉ cần truyền linh tính của mình vào Trấn Thọ Thung là có thể hàng phục nó rồi.”
Nhan Chân Lạc nói: “Làm sao mới truyền linh tính vào được?”
“Việc này…”
Trang bức đến mức này, giờ mà nói không biết thì xấu hổ thật đó.
Nhưng lúc này Lục Ngô đột nhiên mở miệng.
“Linh tính ban đầu chỉ cần dùng tiên huyết là có thể hàng phục. Muốn linh tính sâu đậm hơn, có được cảm xúc riêng thì chủ nhân cần phải mang theo nó bên người quanh năm suốt tháng, dùng khí tức của bản thân tẩm bổ nó mới có thể dưỡng ra được.”
Đám người gật đầu.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu nhìn Lục Ngô rồi nói: “Một đám người mà không bằng một con…”
“Cái gì?” Lục Ngô liếc mắt nhìn xuống.
“Thú hoàng vĩ đại!”
“Khi bản hoàng tung hoành thiên hạ, đám bò… nhân loại yếu đuối các ngươi còn đang trong bụng mẹ đó.”
Lời này rất đúng, mọi người không cách nào phản bác.
Sau khi linh tính của Trấn Thọ Thung hoàn toàn tiêu biến, nó lại trở nên yên tĩnh như một cây mộc côn.
Lục Châu cầm lấy nó, thu hồi lam pháp thân, không cho pháp thân tiếp tục hấp thu thọ mệnh.
Trước tiên phải kiểm tra xem Trấn Thọ Thung còn bao nhiêu thọ mệnh, nếu không hút sạch nó thành cây sắt vụn thì toi.
Lục Châu dùng một tia cương khí vạch qua đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi vào thân Trấn Thọ Thung.
Sau khi mất đi linh tính, Trấn Thọ Thung không còn là màu đen mà chuyển sang màu đồng cổ trông cổ kính vô cùng. Toàn thân nó toả ra quang hoa nhàn nhạt, tràn ngập cảm giác thần bí.
Máu tươi vừa chạm vào, trên thân Trấn Thọ Thung toả ra một tầng quang mang màu vàng kim, sau đó quang mang biến mất, nó trở nên yên tĩnh như vật chết.
[Ting ! hàng phục Trấn Thọ Thung hằng cấp, năng lực: Vạn Vật Sinh Cơ.].
[Vạn Vật Sinh Cơ: có thể hội tụ sinh cơ của vạn vật trong phạm vi trăm dặm.].
Cuối cùng cũng thành công.
Lục Châu thử nghiệm dùng ý thức tiến vào bên trong Trấn Thọ Thung. Hắn cảm nhận được nơi đó mênh mông như biển cả, trong không gian Trấn Thọ Thung ngập tràn sinh cơ khổng lồ.
Lục Châu thu hồi ý thức, ý niệm khẽ động. Trấn Thọ Thung biến mất.
Thì ra vật phẩm Hằng cấp đều giống Vị Danh Kiếm, có thể dùng ý thức khống chế, biến nó thành một bộ phận của cơ thể.
Đám người mừng rỡ hô lớn:
“Chúc mừng Các chủ hàng phục được Trấn Thọ Thung!”
“Chúc mừng sư phụ!”
Lục Châu bay tới chỗ đám người, nhìn lướt qua tất cả rồi nói: “Vất vả rồi.”
“Đây đều là bổn phận của chúng ta.” Khổng Văn đáp.
Lục Châu chỉ về hồ nước phía xa, nói: “Động tĩnh trong Trấn Thọ Khư không nhỏ, rất nhiều người nhìn thấy, lại có cổ trận tồn tại. Chỗ đó hoàn cảnh không tệ, chúng ta nghỉ ngơi ở đó đi.”
“Tuân mệnh.” Đám người khom người đáp.
Lục Châu dẫn đầu đoàn người bay về phía phụ cận hồ nước, không bao lâu sau đã đến ngọn núi cạnh hồ.
Chỗ này đúng là một địa phương thích hợp để nghỉ ngơi, Lục Ngô cũng có thể ẩn nấp dưới chân núi.
“Tuổi thọ của các ngươi có vấn đề gì không?” Lục Châu hỏi.
Đám người lắc đầu.
“Không chỉ không có vấn đề mà Trấn Thọ Thung còn trả về nhiều thêm một phần thọ mệnh, chúng ta cảm thấy tinh lực rất dồi dào.” Nhan Chân Lạc đáp.
“Tốt lắm. Vậy ta sẽ dùng nơi này làm cứ điểm, tạo thành Trấn Thọ Khư mới, phạm vi bao trùm trong khu vực ngàn mét, các ngươi phải tu hành cho tốt.”
Đám người vui mừng đồng thanh đáp: “Vâng!”
Lục Châu nâng tay, kim sắc Trấn Thọ Thung lơ lửng giữa không trung.
Chưởng ấn hướng xuống. Ầm! Trấn Thọ Thung ghim sâu vào trong lòng đất.
Một vòng xoáy đặc thù xuất hiện, lan tràn ra bốn phía. Dưới sự khống chế của Lục Châu, khu vực đặc thù vừa vặn bao trùm không gian ngàn mét. Một Trấn Thọ Khư cỡ nhỏ hình thành.
Minh Thế Nhân thử khảo sát rồi nói: “Dòng chảy thời gian gấp ba lần bình thường.”
“Không có cổ trận gia trì, linh tính ban đầu của Trấn Thọ Thung sẽ không đạt tới trạng thái đỉnh phong như lúc trước.” Khổng Văn nói.
“Trạng thái đỉnh phong sẽ lấy mạng người đó! Như thế này cũng đủ rồi.” Minh Thế Nhân nói.
Bọn hắn không muốn trải nghiệm lại cảm giác thương hải tang điền kia lần nữa đâu.
“Vậy thì nhanh hơn một chút.” Lục Châu vừa nói vừa tung chưởng.
Trấn Thọ Thung phục tùng mệnh lệnh, biến lớn lên mấy lần. Chỉ trong giây lát đám người đã cảm nhận được áp lực và sinh cơ nồng đậm.
Minh Thế Nhân đo lại lần nữa, cười nói: “Gấp mười lần rồi. Rất thích hợp.”
Lục Châu gật đầu nói: “Lui ra đi, các ngươi tự mình an bài.”
“Vâng.”
“Minh Thế Nhân, Diên Nhi và Hải Loa ở lại.”
Những người khác lục tục bay vào sơn mạch tìm chỗ nghỉ ngơi, không ai dám ở quá gần, sợ làm phiền đến Các chủ.
Lục Châu vung tay lên, cái túi trên lưng Cùng Kỳ bay tới.
Hắn lấy một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà ra đưa cho Minh Thế Nhân, sau đó lấy ra hai viên Mệnh Cách Chi Tâm khác đưa cho Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Các ngươi mới khai Mệnh Cách lần đầu, lý ra nên sử dụng Mệnh Cách Chi Tâm sơ đẳng. Nhưng xét thấy thiên phú của các ngươi không tệ, có thể dùng hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trung đẳng để nhập môn.”
Hai viên này đều có năng lực phi hành, rất thích hợp với các nàng.
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, còn Mệnh Cách Chi Tâm của Ung Hoà thì sao?”
Tận mắt chứng kiến sự cường đại của Ung Hoà, ai cũng muốn có được một Mệnh Cách như vậy.
“Ung Hoà thiên hướng về âm công, thích hợp với Hải Loa, nhưng nó là thú hoàng, mới khai Mệnh Cách không thích hợp sử dụng. Đợi sau này vi sư sẽ tìm những viên Mệnh Cách Chi Tâm khác phù hợp với ngươi.”
“Tạ ơn sư phụ.” Tiểu Diên Nhi hưng phấn gật đầu. Tiểu Hỏa Phượng trên vai nàng cũng gật gật như gà mổ thóc.
“Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Ba người rời đi, bên hồ chỉ còn lại một mình Lục Châu.
Lục Châu ngồi xếp bằng, kiểm tra lại giao diện Hệ thống.
Tuổi thọ còn lại: 2 triệu 113 nghìn không trăm 97 ngày, tương đương với 5.789 năm.
“Lời được sáu trăm năm…”
“Bên trong Trấn Thọ Thung rốt cuộc có bao nhiêu thọ mệnh?”
Lúc nãy tiến vào không gian bên trong nó quan sát, Lục Châu chỉ thấy sinh cơ mênh mông vô bờ, không thể đo lường. Hơn nữa vật này còn có năng lực hội tụ thọ mệnh, chẳng phải có thể chứa đựng vô hạn sinh cơ rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận