Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1793: Mười viên hạt giống Thái Hư

Tiểu Hỏa Phượng lập tức vỗ cánh bay theo, tốc độ của nó tuy rất nhanh nhưng làm sao có thể theo kịp thánh thú. Nhìn mẫu thân biến mất ở phương xa, nó đành lăng không dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía chân trời.
Lần chia tay này không biết bao giờ mới gặp lại…
Kỳ thực chuyện này không có đúng sai. Dù có gian nan thế nào thì con ở bên mẹ cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Mẫu tử phân ly, người thật sự đau lòng vẫn luôn là mẫu thân.
Không biết qua bao lâu, tiểu Hỏa Phượng mới trở về, đáp lên vai Tiểu Diên Nhi.
Lục Ngô cúi đầu nói: “Hỏa Phượng bay về phía Vô Tận Hải, đúng thật là lựa chọn không tồi. Đáng tiếc, chỉ tội cho sinh linh trên đại địa.”
Đoan Mộc Sinh hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Hung thú khác với nhân loại, trời sinh đã vô cùng nhạy bén với nguy hiểm. Mỗi khi hiện tượng mất cân bằng xảy ra, sẽ có rất nhiều hung thú di chuyển để tránh né nguy hiểm. Nếu trời thật sự sập xuống, toàn bộ sinh linh trong cửu liên và bí ẩn chi địa đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu.”
Minh Thế Nhân nói: “Đây cũng là một phần của kế hoạch thanh trừ?”
Nhan Chân Lạc lắc đầu: “Kế hoạch thanh trừ vốn là phương thức nuôi nhốt của Hắc Tháp, vì muốn cưỡng ép giữ gìn cân bằng. Tương tự với Thái Hư, khi hiện tượng mất cân bằng tăng lên bọn hắn sẽ mặc kệ không hỏi, nói theo cách nào đó thì đây cũng là cách thanh trừ địch nhân. Nhưng hiện tại xem ra, sự tình đã phát triển ngoài dự đoán của Thái Hư. Đại địa phân tách, Thiên Khải Chi Trụ nứt ra, người xui xẻo đầu tiên chính là Thái Hư chứ không phải chúng ta.”
“Đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Lão phu vẫn tin tưởng vào một câu nói là nhân định thắng thiên!” Lục Châu nói.
Đám người cảm nhận được tự tin trên người Lục Châu, ai nấy đều cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tiểu Hỏa Phượng vốn còn đang cảm thấy mất mát, sau khi chơi đùa với Tiểu Diên Nhi và Hải Loa một lúc thì lại quên đi mất.
Lục Châu hỏi Khổng Văn: “Khoảng thời gian này phía Đôn Tang có dị động nào không?”
“Bẩm Các chủ, rất yên tĩnh.”
“Vậy chúng ta lên đường.”
“Vâng.”
Đoàn người Ma Thiên Các tiến về phía Đôn Tang. Trên đường đi rất thuận lợi, không gặp phải hung thú lợi hại nào.
“Khổng Văn, không phải ngươi nói khu vực bên trong có rất nhiều hung thú lợi hại sao?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đúng vậy nha. Có lẽ vì mất cân bằng quá lâu nên bọn nó đều đã di chuyển đi cả rồi.”
Đoàn người đi suốt một đường không gặp phải khó khăn gì, Thiên Khải Chi Trụ đã ở ngay trước mặt. Thuận lợi đến đáng ngờ.
Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, Lục Châu đã đến năm Thiên Khải Chi Trụ, không có lý nào nơi này lại suôn sẻ như thế. Có vết xe đổ của ba ngàn Ngân Giáp Vệ, tất nhiên Thái Hư sẽ càng phái ra người trấn thủ mạnh hơn.
Trừ phi đầu óc của đám người Thái Hư có vấn đề, nếu không trong việc này chắc chắn có âm mưu.
“Dừng lại.” Lục Châu đưa tay ra hiệu.
“Những người chưa được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng thì đi cùng lão phu một chuyến. Những người khác ở lại đây chờ lệnh.”
“Sư phụ lo lắng có cạm bẫy?” Minh Thế Nhân hỏi.
Lục Châu gật đầu.
Minh Thế Nhân nói: “Vậy các trưởng lão và hộ pháp cũng không cần đi cùng.”
“Vì sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Muốn biết tại sao hả?” Minh Thế Nhân nhìn quanh bốn phía.
Tần Nại Hà cũng tò mò hỏi: “Mong tứ tiên sinh giải đáp.”
Tất cả mọi người là thành viên Ma Thiên Các, hẳn là đều có cơ hội được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chứ?
Minh Thế Nhân nhìn về phía Lục Châu. Lục Châu khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Minh Thế Nhân đặt tay vào bụng mình, trước bụng loé lên một đoàn quang hoa rồi biến mất.
Tần Nại Hà cười nói: “Tứ tiên sinh có hạt giống Thái Hư, việc này chúng ta đều biết mà.”
Ngay sau đó, Đoan Mộc Sinh cũng làm động tác giống như vậy, quang hoa nở rộ.
Bọn hắn biết Đoan Mộc Sinh cũng có hạt giống thái hư, vẫn bình tĩnh nhìn.
Nhưng ngay sau đó, khi Chư Hồng Cộng, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều làm ra tư thế y hệt như vậy, biểu lộ quang mang của hạt giống Thái Hư…
Đoàn người Ma Thiên Các lập tức kinh hãi đến há hốc mồm.
“Đây… đây là…”
Bọn hắn cho rằng có hai viên hạt giống Thái Hư đã là rất ghê gớm, nhưng có tới chín viên thế này thì ai mà chịu cho được?
Thân là tu hành giả, ai cũng hiểu tầm quan trọng của hạt giống Thái Hư. Để tranh đoạt nó đến tiên hiền cũng đầu rơi máu chảy.
“Chín… chín viên?!” Nguyên Lang trợn tròn mắt, không tin vào mắt mình.
“Nói đúng hơn là mười viên.” Minh Thế Nhân nói.
Tần Nại Hà thốt lên: “Sao có thể?!”
“Không có gì là không thể.” Minh Thế Nhân đáp.
“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ sinh ra mười viên hạt giống Thái Hư. Hơn bốn trăm năm trước, tu hành giả gió tanh mưa máu cũng là vì muốn tranh đoạt chúng, nhưng mặc kệ là thế lực mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể di chuyển khắp cả mười Thiên Khải Chi Trụ để lấy đi toàn bộ mười viên hạt giống Thái Hư!” Nguyên Lang mộng bức nói.
Thật sự quá khó tiếp nhận.
Đừng nói lấy đi hạt giống Thái Hư, chỉ di chuyển khắp mười Thiên Khải Chi Trụ cũng đã mất mười năm tám năm rồi. Đợi đến khi tới được Thiên Khải Chi Trụ thì hạt giống cũng đã thuộc về người khác.
Mười viên hạt giống đã bị phân tán và cướp đoạt như thế. Nhưng làm sao toàn bộ hạt giống lại bị Các chủ Ma Thiên Các lấy hết cho được?
Trong đầu bọn hắn ông ông liên tục, chỉ nghĩ được có một câu “Không thể nào!”
“Ta hiểu ý của tứ tiên sinh rồi.” Nguyên Lang ức chế rung động trong lòng mà nói, “Nhân tố lớn nhất để Thiên Khải Chi Trụ tán đồng chính là hạt giống Thái Hư, đúng không?”
“Đúng là như thế. Chỉ là phẩm chất cũng rất quan trọng nha.” Minh Thế Nhân vuốt tóc, “Giống như phẩm chất thành thật thiện lương của ta được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng đó, tác dụng của hạt giống Thái Hư chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.”
“Ách…”
Nguyên Lang mấp máy môi. Bất kể có khó tin thế nào nhưng mắt thấy mới là thật. Nếu đã như vậy, đám người này đều chính là Chí Tôn tương lai. “Tứ tiên sinh nói đúng lắm.”
Lục Ngô híp mắt, có chút lơ đễnh. Nó đã sớm biết chuyện này nên rất bình tĩnh.
“Ở lại bên cạnh bản hoàng, bản hoàng sẽ bảo hộ các ngươi chu toàn.”
Nghĩa bóng là, không có hạt giống Thái Hư thì đừng vào làm gì, phía trước nguy hiểm như thế, để Chí Tôn tương lai đi dò đường thì tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận