Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 839

Giải Khai liếc mắt nhìn Tiểu Diên Nhi và Hải Loa. “Tiểu nha đầu ngu ngốc, biết điều thì đừng nhúng tay vào việc của ta, ngươi không trúng độc quả thật khiến ta rất kinh ngạc, nhưng ngươi rốt cuộc cũng không phải bát diệp, tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở yên đó…”
Nói đến đây, hắn bước qua người Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ. Khi sắp đi ngang hai người, hắn bỗng nhấc chân đá một phát.
“Ngươi…” Nam Cung Vệ trừng mắt nhìn hắn.
Sau khi đã xác nhận đám người Nam Cung Vệ hoàn toàn mất năng lực phản kháng, trong lòng Giải Khai mới yên tâm. Hắn đi tới trước đại điện, bàn tay vung lên, một chiếc bình nhỏ bay vào lòng bàn tay hắn.
Giải Khai đóng nắp bình, cầm nó lên khẽ vẫy trước mặt mọi người. “Tuý Xuân Phong chỉ còn bấy nhiêu… Tuy rằng rất trân quý nhưng dùng trên người các ngươi cũng xem như đã phát huy được giá trị của nó.”
Hắn cất chiếc bình đi rồi nhìn về phía Chư Thiên Nguyên. “Chư huynh, sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, giao bản bút ký ra đây. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Ánh mắt Giải Khai trở nên nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng, trong mắt hắn lúc này đã xuất hiện sát khí. Toàn bộ bát diệp nơi đây đều đã thành cọng bún thiu, không ai có thể làm gì được hắn.
Chư Thiên Nguyên yếu ớt ngẩng đầu, đột nhiên bật cười ha hả.
“Muộn, muộn rồi… Có biết tại sao ta tới Thần Đô không? Khụ khụ khụ… bản bút ký đó ta đã đưa cho Cơ huynh từ lâu. Ngươi có gan… thì đi tìm Cơ huynh mà đòi.”
Hàng chân mày Giải Khai nhíu chặt, đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất. Lửa giận trong lòng thiêu đốt, hắn gằn giọng nói: “Đã không lấy được bản bút ký, vậy ta phải tiễn các vị đi thôi.”
Chư Thiên Nguyên lắc đầu. Lời dối trá tuy đã nghe nhiều nhưng lời này của Giải Khai lại khiến Chư Thiên Nguyên buồn nôn đến cực điểm. Giải Khai đã đắc tội với toàn bộ bát diệp ở đây, về tình về lý hắn đều sẽ không thể nào buông tha cho mọi người.
Giải Khai đi về phía Chư Thiên Nguyên.
Trên đỉnh Ma Thiên Các, Tiểu Diên Nhi quát to: “Ê!”
“Hừ!” Giải Khai quay đầu, phát hiện Hải Loa đang thổi sáo Lam Điền Ngọc. Sáo ngọc bắn ra từng đạo hồng cương như đao phong lao về phía Giải Khai.
Âm công?
Lực khống chế của tiếng sáo cực kỳ kinh người, rõ ràng năng lực ngự khí âm luật của Hải Loa đã có tiến bộ lớn. Âm công tránh né các vị bát diệp và phóng về phía Giải Khai.
Giải Khai gọi ra pháp thân ngăn trở toàn bộ đao phong, toàn thân bay lên không trung, sử dụng đại thần thông thuật vọt đến trước mặt Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bỏ chạy, nhưng Giải Khai toàn lực ứng phó, chẳng khác nào lão ưng bắt gà con.
“Tìm chết!”
Khi pháp thân hắn bay lướt qua ngọn tháp Ma Thiên Các, Giải Khai đột nhiên nghe được âm thanh năng lượng cộng hưởng. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài bình chướng, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Một toà pháp thân cao mười lăm trượng mang theo kim liên bập bùng kim sắc hoả diễm đột nhiên xuất hiện bên ngoài bình chướng, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt hắn.
Ầm!
Pháp thân cửu diệp xuất hiện đúng vị trí Giải Khai vừa đứng, sừng sững trên đỉnh Ma Thiên Các. Mà Giải Khai đã bị Kim Diễm đánh bay, điên cuồng phun máu.
Giải Khai bị ép phải thu hồi pháp thân mười trượng, lục phủ ngũ tạng dường như bị vỡ vụn, đan điền khí hải chấn động không ngừng.
“Cơ lão ma?!”
Giải Khai còn chưa kịp rơi xuống, Lục Châu đã tung ra một chưởng. Ma Đà Thủ Ấn tựa như long trảo bắt lấy Giải Khai khiến hắn bất động giữa không trung.
Chiến đấu kết thúc.
Đám bát diệp mừng rỡ không thôi, ai nấy đều vui mừng và kinh ngạc khi nhìn thấy pháp thân mười lăm trượng đang bốc lên Kim Diễm của Lục Châu.
“Cung nghênh Cơ tiền bối trở về!”
Đám người gian nan bò dậy, chỉ có Chư Thiên Nguyên và Diệp Thiên Tâm là không còn sức lực đứng lên. Hai người sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn Lục Châu, trong mắt hiện lên sự mừng rỡ.
Chư Thiên Nguyên cười ha hả nói: “Ta biết… ngươi chắc chắn sẽ thắng mà!”
“Sư phụ…”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng vội vàng bay về. Tiểu Diên Nhi chỉ tay vào Giải Khai, tức giận nói:
“Sư phụ, người mau đánh chết tên bại hoại này đi! Không có người ở đây, hắn hạ độc tất cả mọi người!”
Trong mắt Giải Khai tràn ngập sợ hãi, toàn thân không ngừng run lên.
Lục Châu khẽ vung tay, pháp thân mười lăm trượng biến mất.
“Ngươi có bị thương không?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lắc đầu. “Hắn đuổi theo đồ nhi không kịp, đồ nhi không sao… Chỉ có mấy người này phải chịu thiệt thòi.”
Thế là Tiểu Diên Nhi kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra khi Lục Châu vừa đi. Nghe xong, Lục Châu bình tĩnh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Nhìn về phía đám người yếu ớt vì trúng độc, Lục Châu nâng tay trái lên, thần thông trị liệu xuất hiện, trong lòng bàn tay hiện ra một đoá lam liên.
Lam liên bay vào giữa đám người rồi nở nộ! Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn tràn ngập khắp đại điện và quảng trường Ma Thiên Các. Thương thế trong người đám bát diệp đều từ từ lành lại, độc tố bị khu trục ra khỏi cơ thể.
Ngay cả Diệp Thiên Tâm và Chư Thiên Nguyên bị thương nặng nhất cũng khôi phục được hơn phân nửa chỉ trong một khoảnh khắc. Những bát diệp khác khôi phục với tốc độ cực nhanh, ai nấy đều lộ vẻ hưng phấn.
Một chiêu thần thông Thiên thư này Lục Châu không hề tiết kiệm, hắn sử dụng toàn bộ lực lượng phi phàm trong cơ thể để trị liệu cho tất cả mọi người.
Lục Châu nhất định phải biểu thị thái độ rõ ràng của Ma Thiên Các. Ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng.
Các vị bát diệp kích động đến tột đỉnh, lập tức khom người nói: “Đa tạ Cơ tiền bối đã chữa thương!”
“Đa tạ Cơ tiền bối!”
Lục Châu xoay người nhìn về phía Giải Khai đang run rẩy. “Giải dược.”
Giải Khai run run chỉ về phía chiếc bình đeo trên hông, nước mắt lưng tròng. Tiểu Diên Nhi bay tới giật chiếc bình xuống đưa cho Lục Châu.
Lục Châu đưa lên mũi ngửi rồi gật đầu. “Vì lý do an toàn, các ngươi cũng nên phục dụng giải dược.”
Tuy đã được thần thông chữa trị hầu hết độc tính nhưng nếu có giải dược thì tội gì không dùng?
Lục Châu ném giải dược cho Chư Thiên Nguyên. Chư Thiên Nguyên cầm lấy đưa lên mũi ngửi rồi gật đầu xác nhận: “Đây đúng là giải dược. Giải Khai, ngươi đúng là tên tội đồ của Cổ Thánh Giáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận