Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 470

Lục Châu lĩnh hội Thiên thư rất thuận lợi, lực lượng phi phàm của Thiên thư đã đạt tới độ bão hoà từ lâu. Chỉ là Lục Châu vẫn chưa biết thần thông thứ tư của Thiên thư rốt cuộc là gì.
Lĩnh hội thần thông xong, đám thẻ đạo cụ hẳn là đã tăng giá.
Lục Châu mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem, quả nhiên toàn bộ thẻ đều tăng thêm 500 điểm.
Khi trong lòng Lục Châu đang không ngừng thoá mạ Hệ thống, bên ngoài chợt truyền tới thanh âm: “Sư phụ, thất sư huynh muốn gặp người.”
Nghe vậy, Lục Châu âm thầm suy nghĩ, nghiệt đồ không thể nào giải được đề mục đó chỉ trong mấy ngày.
“Có chuyện gì?”
“Thất sư huynh muốn thỉnh giáo người cách giải nan đề.”
“Nó mà cũng biết thỉnh giáo?”
Chư Hồng Cộng nghe ra trong giọng sư phụ có chút tức giận, vội vàng nói: “Đồ nhi sẽ truyền lại nguyên văn lời sư phụ.”
Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi, Lục Châu vuốt râu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, lão phu không trị được ngươi chắc?
Mấy ngày sau, Lục Châu tiếp tục nâng cao độ khó của đề mục, không trông cậy Tư Vô Nhai có thể giải được, mục đích chỉ là để hắn có thể hiểu được hàm nghĩa của đề mục.
Biển học vô bờ, càng hiểu được toán học, Tư Vô Nhai càng hiểu rõ sự huyền bí bên trong.
Lúc này trong động diện bích, Tư Vô Nhai đúng thật đã có những suy nghĩ như Lục Châu dự đoán.
Càng hiểu sâu sắc các đề mục, Tư Vô Nhai càng phát hiện những đề mục này khó hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Ngoại hình Tư Vô Nhai cũng biến hoá nghiêng trời lệch đất. Cả người bị đề mục tra tấn như kẻ điên, đầu tóc rối bời, lúc nào cũng ôm trong người một mớ giấy.
“Thất tiên sinh không ngờ lại biến thành như vậy, thật là đau lòng quá!” Phan Trọng nhìn thoáng qua Tư Vô Nhai rồi xoay người rời đi.
“Những đề mục kia quả là khiến người ta giận sôi.”
“Thôi đi, là do ngươi đọc không hiểu thì có!"
Ngay khi Phan Trọng và Chu Kỷ Phong chuẩn bị rời khỏi hậu sơn, một nữ đệ tử đột nhiên chạy tới.
Phan Trọng cau mày hỏi: “Sao thế?”
“Thương thế của Vĩnh Ninh công chúa đang xấu đi, đã cho người đi bẩm báo Các chủ! Ta đến thông báo cho thất tiên sinh biết.” Nữ đệ tử vội vàng nói.
Lúc này, Tư Vô Nhai vốn luôn không bị ngoại giới quấy nhiễu đột nhiên lại xuất hiện ở cửa động. Đôi mắt thâm quầng, gương mặt tiều tuỵ, lông mày nhíu chặt.
“Vĩnh Ninh sao rồi?”
Tư Vô Nhai dù có vô tình cỡ nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Vĩnh Ninh chết. Vĩnh Ninh đã trợ giúp hắn rất nhiều, dù không có tình cũng xem như là có ân.
Nữ đệ tử kể lại tình hình của Vĩnh Ninh công chúa, Tư Vô Nhai vừa nghe lông mày vừa xoắn lại.
Trầm mặc một lát, Tư Vô Nhai nói: “Thả ta ra ngoài.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong khẽ sửng sốt.
Bọn hắn nào có can đảm thả Tư Vô Nhai rời khỏi động diện bích, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn Tư Vô Nhai.
“Thất tiên sinh, không phải chúng ta không muốn thả ngài, mà là…”
“Thả ta ra ngoài.” Tư Vô Nhai lặp lại lần nữa.
Thái độ đó rõ ràng là muốn nói hắn nhất định phải rời khỏi đây.
Vấn đề là Phan Trọng và Chu Kỷ Phong nào có lá gan làm trái ý Các chủ. Tư Vô Nhai không có tu vi, cũng không có vũ khí, đương nhiên không thể làm được như Ngu Thượng Nhung thoải mái ra vào tầng bình chướng.
Ngay khi không khí dần trở nên lúng túng, một giọng nói vang dội hữu lực truyền đến.
“Thả nó ra.”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong lập tức quay đầu nhìn sang.
Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương đang lăng không lơ lửng quan sát động diện bích.
“Cẩn tuân mệnh lệnh của tam tiên sinh.” Phan Trọng khom người đáp.
Không bao lâu sau, Tư Vô Nhai bước ra khỏi động, ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Sinh lơ lửng trên không trung. Điều khiến Tư Vô Nhai kinh ngạc là khí thế của Đoan Mộc Sinh lại càng tăng lên mấy phần so với trước.
Tu vi tiến bộ thần tốc.
Tư Vô Nhai nói: “Đa tạ tam sư huynh.”
Đoan Mộc Sinh lắc đầu.
“Không phải ta nói gì đệ, nhưng cả ngày chỉ lo nghiên cứu mấy thứ đồ linh tinh đó có hữu dụng không? Nếu đệ có thời gian rảnh chi bằng nghiên cứu xem phương pháp tu hành sau khi trảm kim liên sẽ như thế nào. Tạo phúc cho Ma Thiên Các, đương nhiên người khác sẽ kính sợ đệ, chứ không phải giống như đệ bây giờ, người không ra người, ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng cứu không được.”
Tư Vô Nhai câm nín.
Trong lòng hắn rất nghẹn khuất.
Hắn muốn phản bác, nhưng nhớ tới tính tình tam sư huynh rất nóng nảy bèn đáp: “Ta sẽ ghi nhớ lời tam sư huynh dạy bảo.”
“Đi gặp nàng ấy lần cuối đi.” Đoan Mộc Sinh đạp không rời đi.
Lần cuối? Trái tim Tư Vô Nhai thoáng ngừng đập.
Sao hắn có thể không hiểu lời Đoan Mộc Sinh. Không dám nghĩ nhiều nữa, Tư Vô Nhai lập tức chạy về phía Nam Các.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng theo sát phía sau.
Rất nhanh Tư Vô Nhai đã bước vào Nam Các. Thấy Tư Vô Nhai đi tới, Tiểu Diên Nhi lập tức nghênh đón, lo lắng nói: “Thất sư huynh, Vĩnh Ninh tỷ tỷ sắp chết!”
Chiêu Nguyệt vội kéo Tiểu Diên Nhi sang một bên: “Đừng vội vàng, ba vị trưởng lão đang xem xét tình hình.”
Chư Hồng Cộng nhìn Tiểu Diên Nhi nói: “Tiểu sư muội, đừng có nói gở.”
Trong trường hợp này, những người khác cũng không dám tuỳ tiện nói xen vào. Tư Vô Nhai nhìn cửa phòng Vĩnh Ninh đóng chặt, vừa định đi vào thì cửa đã ken két mở ra.
Người xuất hiện là Hoa Vô Đạo.
Hoa Nguyệt Hành cất tiếng hỏi: “Sao rồi Hoa trưởng lão?”
Hoa Vô Đạo thở dài lắc đầu: “Cương nhận đâm vào rất sâu, tổn thương đến lục phủ ngũ tạng… hầy, phải chuẩn bị hậu sự thôi.”
Lời vừa nói ra, mọi người có mặt đều lắc đầu thở dài.
Nghe được lời Hoa Vô Đạo, tâm tình Tư Vô Nhai không dao động kịch liệt mà lại nhớ tới cảnh tượng trong trận chiến ở Lương Châu Thành, Vĩnh Ninh công chúa tay cầm cương nhận đâm vào ngực mình.
Vĩnh Ninh rất thông minh, nàng biết rõ Lưu Bỉnh hoặc Hạng Liệt nhất định sẽ dùng nàng làm con tin để bắt ép hắn.
Cho nên nàng chủ động bước ra anh sáng để ngăn trở Hạng Liệt, cho Tư Vô Nhai thêm thời gian nghĩ đối sách, vì vậy Tư Vô Nhai mới đánh lén Hạng Liệt thành công.
Để không trở thành gánh nặng của hắn, Vĩnh Ninh lại lựa chọn kết liễu đời mình.
Có đôi khi Tư Vô Nhai cảm thấy nàng rất ngây ngơ, ngây thơ đến ngu ngốc.
Ngoan ngoãn ở lại trong cung hưởng phúc không tốt sao? Tại sao nàng cứ phải tham dự vào cuộc phân tranh trong tu hành giới làm gì?
Ken két.
Cửa lại bị mở ra lần nữa. Lần này người xuất hiện là Phan Ly Thiên.
Sắc mặt Phan Ly Thiên cũng rất khó coi, hắn cầm hồ lô rượu trong tay, hung hăng uống một ngụm rượu.
Chiêu Nguyệt lên tiếng hỏi trước: “Phan trưởng lão, tình hình thế nào rồi?”
Xét về quan hệ hoàng thất thì Chiêu Nguyệt là tỷ tỷ của Vĩnh Ninh, nàng sao có thể không quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận