Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 774

“Thu!” Khương Văn Hư sợ hãi hô lên.
“Muộn rồi.” Phù văn màu đen bao bọc lấy Vị Danh Kiếm, chém thẳng xuống dưới.
Xoẹt !
Kiếm cương màu đỏ bị chém đứt. Tiếp tục chém xuống chính là pháp thân.
Khương Văn Hư cưỡng ép thu hồi lại pháp thân, đơn chưởng đánh ra, từ trong đan điền khí hải bốc lên một ngọn lửa đỏ.
Hắn lựa chọn… thiêu đốt khí hải.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bàn tay đánh ra mấy đạo chưởng ấn! Oanh!
Khương Văn Hư lại kêu lên đau đớn. Hắn tránh đi, Lục Châu cũng vọt tới, hơn nữa còn là mang theo pháp thân vọt tới, dù là tốc độ hay sức mạnh đều ở trạng thái nghiền ép đối phương.
Sau khi đã thiêu đốt khí hải, Khương Văn Hư điên cuồng chạy trốn về phía đông!
“Không có khả năng !” Trong đầu hắn đã từ bỏ ý định đối kháng với Lục Châu.
Cương khí đỏ rực phiêu tán giữa trời, phù văn màu đỏ tích súc mấy trăm năm có thể đánh giết bát diệp rưỡi, thậm chí chống lại cửu diệp, vậy mà ở trong tay Lục Châu lại giòn như giấy.
Trốn!
“Ngươi cảm thấy có thể trốn khỏi mắt lão phu sao?” Tiếng như kình lôi từ trên trời giáng xuống.
Thân ảnh Khương Văn Hư liên tục nhoáng lên mười lần, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên. Pháp thân kim quang cao sừng sững vẫn ở trên đỉnh đầu hắn.
Trên đường đi, phàm là nơi nào bị pháp thân cửu diệp quét tới đều bị san thành bình địa. Lục Châu không ngại, trong trạng thái nguyên khí vô hạn như thế này mà không chiến cho thống khoái thì sao xứng đáng với tấm thẻ này?
Khương Văn Hư ngẩng đầu: “Vì cái gì?”
“Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ, con người cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả… Ngươi thật sự cho rằng một mình ngươi có thể ngăn cản được chúng sinh trong thiên hạ?” Lục Châu nhấc chưởng.
Chưởng ấn như Phật Tổ Như Lai toả ra kim quang lớn hơn trước đó mấy chục lần từ trên trời giáng xuống, gần như đã bao trùm toàn bộ dãy núi xung quanh khiến đám chim muông bỏ chạy tứ tán, cá trên sông nhảy ra khỏi mặt nước hòng chạy trốn.
Trong mắt Khương Văn Hư ngập tràn tia máu. Nhiều năm qua hắn vẫn luôn là người mạnh mẽ nhất ở thế giới này. Sao hắn có thể cam tâm mọi chuyện kết thúc như vậy?
“Con người ngu xuẩn hèn mọn, cuối cùng cũng sẽ vì sự ngu muội của mình mà trả giá đại giới!”
Khương Văn Hư gọi ra pháp thân, pháp thân và hồng liên toả ra hồng quang cường thịnh hơn trước gấp mấy lần.
Hắn bộc phát toàn bộ lực lượng của cửu diệp hòng chống cự lại một chưởng kinh thế hãi tục kia!
Oanh!
Cương khí trong phương viên trăm dặm đều bị tác động, núi non sông ngòi và cây cối đều bị chém đứt.
Âm thanh va chạm kia truyền vang bốn phía, tu hành giả dị tộc đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phương đông. Trong toà thành Lâu Lan, đám người dừng lại mọi động tác, lẳng lặng đứng lắng nghe địa chấn ầm vang.
Cho dù Khương Văn Hư đã bộc phát toàn bộ lực lượng cửu diệp thì cũng chỉ có thể làm chưởng ấn cực đại kia dừng lại mấy giây mà thôi. Sau đó nó tiếp tục đánh xuống!
Oanh! Một chưởng này đã không còn là lực lượng đơn thuần của cửu diệp mà được Lục Châu sử dụng năng lượng vô hạn chồng chất lên nhau tạo thành.
Đứng ở trên cao, Lục Châu không nhớ nổi mình đã tung ra bao nhiêu chưởng, cho đến khi chưởng ấn rơi xuống hắn mới dừng lại.
Mọi thứ trở lại im ắng.
Lục Châu vẫn không thu hồi pháp thân, cúi đầu nhìn bảng thời gian… Đã trôi qua mười lăm phút. Còn lại một nửa thời gian.
Chưởng ấn đánh xuống đại địa tạo thành năm khe rãnh sâu hoắm hình các ngón tay. Ánh mắt Lục Châu nhìn xuống bên dưới.
Thân ảnh đế sư Khương Văn Hư nằm im dưới mặt đất, trước ngực đã thấm đầy máu. Chưởng ấn vừa rồi đập nát pháp thân hắn, lại thêm hắn đã thiêu đốt đan điền khí hải, xem như tu vi mất hết.
Ha ha !
Khương Văn Hư cười khẽ thành tiếng.
Khi Lục Châu nghe được tiếng cười buồn bã này, Lục Châu đã hiểu, đế sư đã hoàn toàn từ bỏ. Trong tiếng cười chỉ còn lại sự cam chịu và một chút thoải mái.
“Ngươi thắng.” Giọng nói của Khương Văn Hư trở nên yếu đuối vô cùng.
“Ngươi còn tưởng rằng mình có thể thắng hay sao?” Lục Châu nghe ra khẩu khí của hắn, xem thường đáp.
“Nhưng ngươi còn có thể làm thế nào?” Khương Văn Hư tự mình an ủi. “Thất quốc liên minh đã xuất phát từ sớm, Đại Viêm sẽ trở thành địa ngục nhân gian.”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía Lương Châu Thành. “Chưa chắc.”
Hắn thu hồi pháp thân, dùng Ma Đà Thủ Ấn chộp lấy Khương Văn Hư bay lên.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Khương Văn Hư kỳ quái hỏi.
Lục Châu không đáp, thân ảnh loé lên bay về phía Lương Châu Thành!
Khương Văn Hư hiểu ra, run giọng nói: “Ngươi, ngươi muốn trở về? Từ bỏ đi, trận chiến này… cả ta và ngươi đều là người thua cuộc.”
Từ Lương Châu, Ngu Thượng Nhung dùng tốc độ của thất diệp, cưỡi ngựa Cát Lượng vừa bay vừa nghỉ tốn mất khoảng mười ngày mới đi đến phần cuối của Mai Cốt Chi Địa. Nếu không có ngựa Cát Lượng thì phải mất đến hai mươi ngày.
Lấy tốc độ của bát diệp, một đường không ngừng nghỉ phi hành hết tốc lực để vượt qua lạch trời trở về Lương Châu thì cần khoảng năm ngày.
Với tốc độ của cửu diệp, toàn lực phi hành không nghỉ ngơi cũng cần từ một đến hai ngày.
Trong khoảng thời gian một ngày đó đã đủ để thất quốc liên minh vẩy máu tươi ra khắp Lương Châu, Ích Châu, thậm chí là Dự Châu!
Lục Châu không để ý tới lời Khương Văn Hư, gọi ra pháp thân, tốc độ và lực lượng lập tức đạt tới trạng thái cao nhất, đồng thời liên tục sử dụng đại thần thông. Một lần loé lên chính là mấy ngàn mét!
Cây cối không còn nhan sắc, thiên không trở nên mơ hồ, quang cảnh xung quanh hoàn toàn vặn vẹo mông lung. Tinh thần Khương Văn Hư rung động thật mạnh!
Cho dù là tu hành giả mạnh mẽ nhất ở hồng liên địa giới cũng chưa từng có ai dám liên tục thi triển đại thần thông để đi đường như thế!
Toàn bộ những lời giễu cợt định thốt ra miệng đều như bị kẹt lại trong cổ họng. Tam quan Khương Văn Hư hoàn toàn bị phá vỡ.
Quái vật!
Đây không phải là con người nữa rồi! Đây là một con quái vật điển hình!
Khương Văn Hư hoàn toàn ngây ngốc.
Đúng như lời Khương Văn Hư nói, Lương Châu Thành lúc này đã lâm vào chiến hoả.
Hoàng Thời Tiết điều khiển pháp thân bát diệp quét sạch dị tộc trên tường thành, dù vậy hắn đã chiến đấu thật lâu, nguyên khí trong cơ thể dần dần cạn kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận