Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1881: Chạy trốn

Khâm Nguyên nhìn thấy Lục Châu và Minh Thế Nhân bỏ chạy, trong lòng căng thẳng. Thời điểm then chốt nhất chỉ có thể dựa vào chính mình, nó bèn xoay người lại, hai cánh miễn cưỡng kẹp lấy lợi nhận.
Ầm!
Đạo lực lượng cường đại phóng thẳng vào lồng ngực Khâm Nguyên, đánh nó văng ra xa. Một kích này khiến cho lục phủ ngũ tạng của nó nứt toác, từ trên trời rơi thẳng xuống đất.
Minh Đức trưởng lão lãnh đạm nói: "Thần quân đại nhân, không thể để hai người kia chạy trốn."
"Bọn hắn đã làm gì?" Minh Ban đại thần quân nghi hoặc hỏi.
Minh Đức trưởng lão không hề lo lắng đại thần quân đuổi không kịp, kiên nhẫn giải thích: "Nha đầu mà chúng ta cần tìm chính là đồ đệ của hắn. Hơn nữa hắn chính là hung thủ đã giết hại Hồng Tiệm!"
Nguyên nhân thứ nhất Minh Ban không quan tâm, nhưng cái thứ hai đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Bởi vì Hồng Tiệm chính là đệ đệ ruột của Minh Ban đại thần quân.
Minh Ban nhíu mày nhìn đống dây leo sinh trưởng đầy trời, hai bóng người kia đã biến mất từ bao giờ, lập tức khiển trách: "Vì sao không nói sớm?"
Minh Đức trưởng lão ấp úng: "Ta… ta cảm thấy thánh hung mới là đối thủ mạnh nhất."
Minh Ban quay người, cách không tát vào mặt Minh Đức, sau đó nhắm mắt lại. Một luồng ánh sáng trải rộng ra, cấp tốc lan tràn trong phương viên trăm dặm.
Cũng chính lúc này, Lục Châu và Minh Thế Nhân đang bay xuống.
Minh Thế Nhân nhìn luồng sáng đang từ từ trải rộng, bỗng nhiên ngây ngốc. Cho dù hắn có nhiều phương pháp chạy trốn nhưng đối mặt với luồng sáng trải dài như tấm thảm khổng lồ này cũng không có biện pháp nào.
“Sư phụ, đó là chiêu gì?!”
Lục Châu nhìn luồng sáng rồi nhìn về phía Khâm Nguyên ở đằng xa đang bị áp bách đến cực hạn. Bàn tay vươn ra chộp lấy Minh Thế Nhân, sử dụng thần thông Vô Lượng Thần Ẩn bao phủ cả hai người.
Sau đó Lục Châu không tiếp tục chạy mà quay đầu bay về phía thành bắc.
Minh Thế Nhân cực kỳ hoảng sợ nói: "Sư phụ, chúng ta nên trốn mới phải chứ?!"
Lục Châu thấp giọng nói: "Im miệng."
Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn tuy rằng có thể ẩn nấp khí tức của hai người, nhưng lại rất khó che giấu được thanh âm.
Quả nhiên!
Ngay vị trí Minh Thế Nhân vừa lên tiếng, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, lưu lại một cái hố sâu.
Minh Thế Nhân lập tức ngậm chặt miệng.
Lục Châu không ngừng thi triển lực lượng Thiên Tướng để duy trì Vô Lượng Thần Ẩn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn luồng sáng bao phủ cả không trung.
Mỗi khi nơi nào có khí tức ba động sẽ có một quang trụ lập tức đánh xuống.
Trong không trung.
Trên gương mặt tuấn dật của Minh Ban đại thần quân xuất hiện một tia nghi hoặc: "Không thể bắt được khí tức của hắn?"
Thủ thế biến động, lại một đạo quang trụ đánh ra nhưng không trúng đích.
"Thân phận của hắn là gì?" Minh Ban đại thần quân hỏi.
"Người của Bạch Đế."
"Bạch Đế..." Minh Ban đại thần quân tung người bay lên, xòe ra hai cánh.
Thánh quang toả ra sáng rực cả một vùng trời kéo dài không biết bao nhiêu dặm, gần như chiếu sáng toàn bộ tây đô. Hắn đang kích phát không gian lực lượng, từ đó thành lập một phù văn thông đạo tạm thời giữa không trung.
Thấy cảnh này, Minh Đức trưởng lão vội vàng kích động nói: "Không hổ là đại thần quân am hiểu phù văn nhất tộc ta."
Có thể trong một khoảnh khắc đã xây dựng được phù văn thông đạo khổng lồ cỡ này, gần như không có mấy ai làm được.
Minh Ban không để ý đến Minh Đức đang vỗ mông ngựa, ánh mắt lướt qua thượng cổ thánh hung rồi nhìn sang chỗ khác. Hắn chỉ chú tâm tìm kiếm thân ảnh của Lục Châu, đối với Minh Ban, báo thù cho đệ đệ mới là chuyện quan trọng nhất.
Thánh quang hình thành một vòng xoáy cực đại. Sau đó, một ngàn vũ nhân tắm trong thánh quang chậm rãi bay ra khỏi phù văn thông đạo rồi tuần tự đáp xuống.
Minh Đức trưởng lão run giọng nói: "Vũ tộc Bát Thánh Đường?!"
Tên như ý nghĩa, Bát Thánh Đường là một tổ chức độc lập do tám vị đạo thánh của Vũ tộc thành lập ra, thành viên có ngàn người, tám vị đạo thánh này đều là cường giả dưới trướng Minh Ban đại thần quân.
Cuối cùng, tám vị đạo thánh của Bát Thánh Đường tuần tự đi ra khỏi phù văn thông đạo, đồng loạt khom người hành lễ:
"Bái kiến đại thần quân."
Khâm Nguyên tiếp tục phi hành, nó đã huyễn hóa thành hình người, phong bế kỳ kinh bát mạch hỗn loạn trong cơ thể và không ngừng tìm kiếm phương pháp đào thoát.
"Đại thần quân thật mạnh."
Dù sao nó cũng là thượng cổ thánh hung, cho dù hoàn toàn không phải là đối thủ của đại thần quân nhưng chịu ăn đòn một chút để chạy trốn thì vẫn được. Đại thần quân muốn giết nó cũng không dễ dàng như thế.
Khâm Nguyên quay đầu nhìn quanh hòng tìm kiếm thân ảnh Lục Châu và Minh Thế Nhân nhưng chẳng thấy hai người đâu. Nó khẽ thở dài một tiếng:
"Ma Thần đại nhân... Ngài rốt cuộc đang ở đâu?"
Đại nạn lâm đầu, thân ai nấy lo sao?
Trong lòng Khâm Nguyên có chút mất mát, nhưng nó có thể hiểu được. Đại thần quân xuất hiện đã xáo trộn mọi kế hoạch. Lúc này Ma Thần đại nhân hẳn nên tiếp tục giấu tài, tu vi ngài còn chưa khôi phục, chạy trốn cũng là việc đương nhiên.
Khâm Nguyên thì thào tự nhủ: "Hy vọng Ma Thần đại nhân còn nhớ rõ lời hứa hẹn với Khâm Nguyên tộc."
Nó không trách Ma Thần đại nhân.
Tìm kiếm một lúc, Khâm Nguyên rốt cuộc nhìn thấy một vị trí yếu nhược tại biên giới luồng sáng. Nó lập tức vỗ cánh bay về phía đó nhanh như thiểm điện.
Nhưng đúng lúc này, một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống.
Khâm Nguyên giật nảy mình, xoay người tránh né. Nó cảm giác được không gian lại bị khóa chặt, dùng toàn lực mới có thể vặn vẹo thân thể để né tránh quang trụ vừa rồi.
Oanh!
Mặt đất trước mặt xuất hiện một cái hố sâu cực đại.
"Từ bỏ chống cự đi, đừng hòng chạy trốn." Một đạo thanh âm uy nghiêm từ xa vọng tới.
Khâm Nguyên hiểu rất rõ nếu mình quả thật làm theo lời người kia thì sẽ không còn một chút hy vọng sống nào, thế nên nó không hề từ bỏ, tiếp tục vọt về phía vị trí yếu nhược kia.
Lại một đạo quang trụ khác giáng xuống, càng mạnh và nhanh hơn trước!
"Hỏng rồi.”
Khâm Nguyên vốn đã bị thương, nếu còn trúng chiêu thì có lẽ thật sự không đào thoát nổi. Nhìn đạo quang trụ kia điên cuồng đánh xuống, tâm tình nó chìm vào đáy cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận