Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 981

Cao công công vừa cười vừa nói xin lỗi: “Bệ hạ bớt giận. Chờ về cung ta sẽ tự mình bồi tội với ngài. Hôm nay chúng ta đang ở bên ngoài, cần gì phải khiến người khác chê cười.”
Lý Vân Tranh cảm thấy mình đã chẳng còn chút mặt mũi nào để mà xấu hổ nữa. Ở trong cung làm bù nhìn nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ hắn thấy uất ức như lần này.
Lúc này, Lục Châu rốt cuộc cũng mở miệng: “Đã tận lực chưa?”
Lý Vân Tranh cầm chuôi đao chặt đến mức bàn tay run rẩy. Đứng trước mặt tu hành giả, hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ yếu.
“Bệ hạ!!” Cao công công cao giọng hô. Còn tiếp tục như vậy thì kế hoạch hôm nay phải huỷ bỏ mất. Tiểu hoàng đế hôm nay… rốt cuộc là bị gì thế?
Lục Châu hờ hững nói: “Làm càn.”
Bàn tay nâng lên, năm ngón tay hiện ra lam quang, lam sắc chưởng ấn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xẹt ngang qua bờ vai Lý Vân Tranh đánh vào sống đao.
Thanh đao đột nhiên phát lực. Ầm! Lưỡi đao chém mạnh xuống, chặt đứt ba ngón tay của Cao công công.
“A !” Sắc mặt Cao công công đại biến, hét lên một tiếng thảm thiết.
Mọi người trừng to mắt nhìn ba ngón tay rụng xuống đất, Lý Vân Tranh lại càng ngơ ngác, thanh đao trên tay rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng…
Máu tươi đỏ thẫm chảy ra vô cùng bắt mắt. Cả đời Lý Vân Tranh chưa từng cầm đến đao kiếm, hắn sống an nhàn trong hoàng cung, thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không có, nào đã từng dùng binh khí để làm hại ai? Thân thể Lý Vân Tranh run lên, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng.
Cao Thế Nguyên bị chặt đứt ba ngón tay, trong mắt lộ ra sát khí, chỉ hận không thể lập tức đánh chết Lý Vân Tranh. Nhưng hắn biết mình không thể làm vậy, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tên thái giám mà thôi, bình thường làm mưa làm gió trong cung nhưng không có giá trị gì lớn, chết đi rồi vẫn có thể tìm kẻ khác thay thế.
Không thể động thủ, vậy chỉ còn có cách là nhẫn nhịn. Nhất định phải nhịn xuống! Cao công công cắn răng lau mồ hôi trên mặt, quỳ xuống nói:
“Thần biết tội, xin bệ hạ bớt giận!”
Lý Vân Tranh câm nín.
Đám cung nữ thái giám sau lưng cũng vội vàng quỳ xuống hô: “Bệ hạ bớt giận!”
Lần đầu tiên trong đời Lý Vân Tranh cảm thấy mình cũng có quyền uy của một hoàng đế. Máu tươi đúc thành chân lý, lời thánh nhân nói trong sách quả là không sai.
Lục Châu hỏi lại lần nữa. “Đã tận lực rồi?”
Lý Vân Tranh lúc này cũng tỉnh táo lại. “Đã, đã tận lực.”
“Không, ngươi vẫn chưa tận lực.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy, tay chắp sau lưng nhìn Lý Vân Tranh. “Nghĩ cho kỹ lời lão phu, đừng gấp gáp.”
Lý Vân Tranh đương nhiên hiểu ý tứ Lục Châu, nhưng khi chân chính đụng chạm đến vấn đề này hắn lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí là sợ hãi.
Lý Vân Tranh nhìn về phía Cao công công quỳ dưới đất, trong lòng không có chút thương xót nào. Tên thái giám này ở trong cung đã khiến hắn ăn bao nhiêu là cay đắng, cả đám cung nhân dối trá sau lưng cũng đã bao lần cười nhạo ngay trước mặt hắn.
Vương Sĩ Trung lạnh nhạt quan sát rồi hờ hững nói: “Bệ hạ, lòng trung thành của Cao công công có nhật nguyệt chứng giám. Bệ hạ chặt ba ngón tay của hắn đã là trừng phạt, nể tình hắn phục thị bệ hạ nhiều năm, bỏ qua cho hắn đi.”
Lý Vân Tranh quay phắt người lại đối diện với Vương Sĩ Trung: “Vậy ai bỏ qua cho trẫm?”
“Ý của bệ hạ là Cao công công phạm sai lầm?”
“Tự ngươi biết rõ.”
“Thần cho rằng… nên cho Cao công công một cơ hội giải thích.” Vương Sĩ Trung nói.
Cao Thế Nguyên vội lên tiếng: “Bệ hạ muốn trị tội ta, ta không có lời nào để nói. Nhưng bệ hạ là vua một nước, muốn trị tội cũng phải khiến mọi người phục chứ!”
Hắn không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến Lý Vân Tranh càng thêm giận dữ. Lý Vân Tranh hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó lạnh lùng nói:
“Cao Thế Nguyên, ngươi thuộc lòng luật lệ Đại Đường, nói cho trẫm nghe tội khi quân phải bị xử trí thế nào?”
Cao Thế Nguyên câm nín.
“Tội đại bất kính, một trong mười đại tội, phải bị trừng phạt thế nào? Tội ăn hối lộ, giết oan cung nữ thái giám, chẳng hạn như một chưởng vừa rồi của ngươi, nên trị tội thế nào?”
Liên tục ba câu hỏi dồn dập khiến Cao Thế Nguyên nhướng mày, bật thốt lên: “Ngươi !”
“Ngươi?” Lý Vân Tranh đi đến trước người Cao Thế Nguyên. “Gọi vua là ngươi?”
Vương Sĩ Trung, Vương Xu, chúng tướng sĩ và cung nữ thái giám đều lộ vẻ mặt không thể tin nổi. Tiểu hoàng đế điên rồi!
Lý Vân Tranh đứng từ trên cao nhìn xuống Cao Thế Nguyên, lần đầu tiên ý thức được mình cường đại hơn trong tưởng tượng nhiều. Ngữ khí hắn trầm xuống:
“Trẫm trị ngươi tội chết. Ngươi có phục không?”
“Đủ rồi!” Cao Thế Nguyên đột nhiên trợn mắt, giọng nói bén nhọn vang lên đầy tức giận. “Bệ hạ muốn giết ta?”
“Ngươi muốn tạo phản?” Khí thế của Lý Vân Tranh cũng không hề kém.
“Ta không có ý đó, ta không phục!” Cao Thế Nguyên xé một mảnh vải trên bộ y phục để băng bó bàn tay phải rồi chậm rãi đứng lên. “Bệ hạ, ta không sợ chết, nhưng ta mà chết, nội cung đại loạn, tất phải có người chôn cùng.”
Lục Châu ngồi một bên vỗ tay hai cái. “Một thần tử cũng dám uy hiếp hoàng đế, Đại Đường các ngươi thật khiến lão phu được mở rộng tầm mắt.”
Cao Thế Nguyên mắng trả: “Đây là chuyện trong cung, không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi không tuân đạo quân thần còn dám càn rỡ như vậy?”
“Dù thế nào cũng không đến lượt người ngoài nói chuyện!”
Lục Châu đứng lên, bước tới đứng bên cạnh Lý Vân Tranh, thong dong mà uy nghiêm nói: “Từ bao giờ mà đồ tôn của lão phu lại bị coi là người ngoài?”
“Đồ tôn?”
Cao Thế Nguyên và tất cả mọi người đều cả kinh, ngay cả Lý Vân Tranh đứng bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, Vương Sĩ Trung phản ứng cực nhanh, hắn nhíu mày vỗ bàn. Ầm!
“Cao Thế Nguyên to gan, dám khi quân phạm thượng. Bệ hạ trị ngươi tội chết, ngươi còn dám xảo biện?”
“Vương đại nhân, người đây là…” Cao Thế Nguyên khó hiểu hỏi.
“Ngươi không làm tròn bổn phận thần tử, lại còn dám uy hiếp bệ hạ.” Vương Sĩ Trung khom người nói, “Thần thỉnh cầu xử quyết Cao Thế Nguyên để răn đe!”
“Ngươi dám!” Cao Thế Nguyên lùi về sau một bước, cương khí hộ thể bao bọc quanh thân.
Lý Vân Tranh lạnh lùng hạ lệnh: “Trảm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận